Lời Nguyền Vương Triều Cổ

Chương 17: Bùa Hộ Mệnh (2)

Bà Lee El nhìn cậu như đang nhìn một củ khoai tây biết hát: “Ta sẽ tới câu lạc bộ khiêu vũ lúc mười giờ sáng. Nhưng thời gian biểu của bà già này thì liên quan gì đến việc cháu uốn éo như con bọ ngựa thế hả?”

Seoyeong khịt mũi, cố gắng ngăn một tiếng cười. Cách nói chuyện của bà vẫn ấn tượng như vậy, từ khi cậu còn nhỏ đã “chặt chém” nổi tiếng cả Seoul vậy rồi.

“Bà còn nhớ chuyện hôm trước không? Hôm Somsa không cho cháu vào nhà và bà bảo phải nhảy qua lửa ấy?”

“Ta đã già rồi cậu Jeon ạ, nhưng còn chưa lú lẫn đến mức đó. Rồi sao?”

“Cháu nghĩ là…” Seoyeong uống cạn cốc nước chanh trong tay: “Không, cháu chắc chắn là mình vừa gặp ma nữa rồi.”

“Và?” Bà Lee El săm soi bộ móng gắn đá bảy màu lấp lánh trên tay mình.

“Và? Và là sao ạ? Cháu vừa nói mình gặp ma mà?” Seoyeong sửng sốt. Phản ứng của bà cụ cứ như thể cậu nói mình vừa nhìn thấy crush chứ không phải mấy thứ siêu tự nhiên ấy!

“Thế nên ta mới hỏi là làm sao nữa?” Bà cụ cằn nhằn: “Thứ nhất ta là một Shaman, thứ hai cả gia đình ta đều là Shaman từ mấy trăm năm nay rồi, số ma ta từng thấy còn nhiều hơn số năm cậu sống cậu Won ạ, thế nên không phải sửng sốt vậy đâu. Ấy là chưa kể…”

Bà cụ lắc đầu rồi thở dài. Seoyeong ngậm chặt miệng, cậu hiểu, ấy là chưa kể cậu còn là đứa yếu bóng vía kinh hoàng nữa đúng không? Như Kim Yul đã nói, tại xui!

Seoyeong bỏ qua sự thật bi thương ấy. Cậu hắng giọng: “Thế nên cháu muốn hỏi bà xem có cách nào… bà biết đấy, ờm, kiểu… bùa hộ mệnh chẳng hạn?”

“Cái bùa hộ mệnh cũ đâu?” Bà cụ hỏi, rồi chẳng cần chờ Seoyeong trả lời đã tóm lấy tay phải của cậu lên nhìn, xoa rồi véo vào chỗ cổ tay một cái. Bả vai Seoyeong nhói lên một cái đau điếng mà không dám ho he gì, ôi cái vai xui xẻo của cậu còn chưa tan máu bầm nữa.

“Hừm, nói ta nghe cậu Won, lần đầu tiên cậu gặp mấy thứ quỷ quái này là từ khi nào thế?” Sau một hồi, bà Lee El thả tay cậu xuống, lục lọi trong chiếc túi xách sang chảnh màu trắng bạc lấp lánh ra một chiếc iPad đỏ nhũ rồi viết cái gì vào đó.

Seoyeong bắt mình dời mắt khỏi mấy món đồ thời thượng của bà (còn thời thượng hơn cậu cả nghìn lần!): “Ừm, khoảng… một tuần trước? Đó là lần đầu tiên Somsa chịu về nhà với cháu, hôm sau bà còn khen Somsa rất đẹp nữa ấy?”

Cậu nói rồi chợt giật mình nhận ra, từ khi những câu chuyện ma quái kia xuất hiện trong cuộc sống thực của cậu tới giờ cũng mới chỉ một tuần mà thôi. Vậy mà cậu có cảm giác như đã lâu lắm rồi vậy!

“Trước đó nữa, Seoyeong, trước đó nữa cơ.” Giọng bà Lee El vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu tóc đen: “Bùa hộ mệnh của cháu đã bị đánh tan hoàn toàn rồi, nó phải giúp cháu chặn lại kha khá thứ rồi mới đúng.”

“Nhưng đúng là cháu mới thấy… mà từ từ đã, bùa hộ mệnh nào cơ?” Seoyeong ngẩn ra, sao trên người cậu có bùa hộ mệnh mà cậu lại không biết cơ chứ?

Bà Lee El liếc cậu một cái, ánh mắt trách móc rõ rệt khiến chàng trai cao gần 1m8 rụt lại thành một cục tròn xoe to cỡ 18cm: “Bùa hộ mệnh, cậu Jeon ạ, bùa chú bảo vệ trên cổ tay phải cậu đây này. Thực sự ấy, cháu chưa bao giờ thắc mắc tại sao người nhà luôn bắt cháu tới chỗ ta vào ngày sinh nhật hàng năm à?”

Lúc này thì Seoyeong ngố ra thật sự: “Bùa bảo vệ là mấy cái loằng ngoằng như con giun bà vẽ lên tay cháu ấy hả?”

Trước khi bà cụ sút cậu ra khỏi nhà, Seoyeong vội vàng nói thêm: “Nó có tác dụng thật sao? À, không phải, ý cháu là, cháu cứ nghĩ là nó kiểu… tác dụng tâm lí thôi, cầu phúc ấy? Kiểu… uống rượu nếp trừ sâu bọ hay là…”

Bà Lee El nâng tay chặn lại mấy lời lảm nhảm của cậu rồi ngán ngẩm tiếp lời: “Ừ, nó là bùa hộ mệnh. Có lẽ cháu không nhớ nhưng lúc nhỏ, thỉnh thoảng cháu có thể thấy những thứ không được sạch sẽ cho lắm, vậy nên người nhà cháu đã nhờ đến ta. Vì loại bùa này được gia cố hàng năm nên nó khá vững chắc, lần trước ta chỉ nghĩ là cháu vô tình gặp phải thứ gì đó mà thôi, hóa ra là nó đã bị xóa sạch từ bao giờ rồi! Nào, Won Seoyeong, giờ thì nhớ lại đi, cháu thực sự gặp mấy thứ này từ bao giờ thế?”

Seoyeong ngồi yên lặng, bùa hộ mệnh đã chặn lại kha khá thứ cho cậu rồi ư? Nhưng trước ngày cậu được Somsa cứu đó thì chỉ có mấy cơn ác mộng mà thôi. Được rồi, có thể chúng không đơn thuần chỉ là ác mộng, nhưng vẫn chưa hề ảnh hưởng tới thế giới thực mà? Hẳn là vậy?

“Nó sẽ có cảnh báo đấy. Cháu đã thấy cảm giác châm chích như phải bỏng trên cổ tay bao giờ chưa?”

Seoyeong mở to mắt. Phải rồi! Cái cảm giác nhói lên nóng rát trên da thịt khi giáo sư Choi dụ dỗ cậu tiến vào ngôi nhà cổ trong mơ đó! Seoyeong vội vã kể lại với bà Lee El về những cơn ác mộng đã quấn lấy cậu cả tháng nay, ngôi làng cổ - nghe nói là - bị ma ám, và những bóng ma đang dần xâm chiếm cả cuộc sống thực.

Bà cụ đỏm dáng nhìn cậu vẻ không hài lòng: “Đáng lẽ cháu phải nói với ta ngay khi mới gặp những thứ đó chứ. Ta cứ tưởng là cháu rất rõ ràng tính nghiêm trọng của chuyện này? Hay cháu thật sự nghĩ ta là một bà già mê tín lừa đảo hả?”

Seoyeong ngượng ngùng cúi đầu, cậu không coi bà Lee El là kẻ lừa đảo, cũng tin vào những thứ siêu nhiên. Có điều…

“Cháu chỉ cố tự thuyết phục bản thân là mình đang quá mệt mỏi nên mơ linh tinh thôi. Bà biết đấy, nếu thừa nhận mình gặp chuyện ma quái thì cháu có cảm giác, mọi chuyện sẽ không còn như trước được nữa.” Seoyeong vặn mấy ngón tay. Cậu chỉ muốn sống trong yên bình mà thôi, ai đó có thể thấy cuộc sống tẻ nhạt quá nên muốn phiêu lưu mạo hiểm, còn cậu nhát gan nên tẻ nhạt thêm chút nữa cũng được. Ầy!!!!!

Bà Lee El lắc đầu, trốn tránh thì sao chứ? Đến cuối cùng vẫn phải đối mặt đấy thôi, vấn đề còn nghiêm trọng hơn nữa kìa!

“Vậy tóm lại là cháu muốn ta làm lại bùa hộ mệnh cho cháu chứ gì? Ta nói trước nhé, nó không thể giúp cháu chặn lại toàn bộ đám ma quỷ kia đâu, chỉ có thể giúp cháu tỉnh táo trước ảo ảnh hoặc thuật thôi miên thôi.”

Như cách cậu tỉnh táo lại trước lời dụ dỗ của giáo sư Choi trong cơn ác mộng lúc trước đúng không? Seoyeong gật đầu, đã hiểu, vậy đã là tốt lắm rồi!

“Đưa tay đây, ta cần hoàn thành vụ này trước chín giờ, cửa hàng flagship của Givenchy ở Cheongdamdong báo cho ta có mấy món mới về đẹp lắm.”

Ngăn lại ham muốn được hỏi cửa hàng flagship là gì, Seoyeong nhanh chóng mở miệng: “Bà có thể tạo bùa hộ mệnh cho cả bạn cháu nữa không ạ? Họ cũng gặp… mấy chuyện xui xẻo như cháu.”

“Họ? Joonsik? Dongsu?” Bà Lee El rõ ràng là chả lạ gì hội bạn bè bé như hạt gạo của cậu.

“À vâng, chà, cả mấy người nữa ạ.”

“Mấy là mấy?”

“Tính cả cháu thì… sáu người ạ.”

Bà cụ nhìn cậu không nói gì một lúc: “Nói thật đi ranh con, mấy đứa kéo nhau đi đào mộ tổ nhà người ta hả?”

Seoyeong cười khan. Nếu thế thật thì đã tốt, ít nhất cũng là trừng phạt đúng tội, nhưng cậu đâu có đáng đời, cậu xui mà!

“Được rồi, nhưng không thể là trong hôm nay. Ta còn cần thêm thông tin về bạn cháu nữa mới có thể tạo bùa được, ngày sinh, người nhà, màu sắc yêu thích nữa, mấy thứ đại loại thế. Tốt nhất là lôi mấy đứa nhóc ấy đến đây.”

Seoyeong hớn hở gật đầu lia lịa, cậu chắc chắn sẽ lôi được Joonsik và Dongsu đến. Còn nhóm Yul, nhóm Yul thì… không được cũng phải được.

Bà Lee El nhìn theo bóng cậu thanh niên vui vẻ chạy ra ngoài, bóng lưng ám một màu đỏ đen bất tường như màu máu khô. Nhón một miếng bánh Yangwa đậm vị mật ong trong hộp lên, bà cụ lẩm bẩm: “Bánh thằng bé làm có mùi vị y như bà vậy. Đừng lo người chị em, tôi sẽ cố hết sức để bảo vệ thằng chó con này.”