Ba người Seoyeong nhìn nhau, không biết nên nói gì vào lúc này. Nhưng có vẻ là Kim Yul không quan tâm tới việc đó: “Sau khi phát hiện việc này, tộc Kim cho rằng đây là sự trừng phạt mà Thần giáng xuống. Chúng tôi đã thử nhiều cách và phát hiện ra, ngoài dòng chính trong tộc không thể thoát khỏi lời nguyền này - cứ coi nó là lời nguyền đi - thì dòng bên lại không bị trói buộc quá nhiều. Vậy nên trong tộc quyết định chia nhỏ gia tộc ra để bảo vệ huyết thống, các dòng bên rời xa dòng chính, di chuyển đến các vùng đất khác, pha loãng huyết thống với người ngoài để làm nhạt ảnh hưởng của lời nguyền này - giống như anh ấy.” Yul chỉ về phía Dongsu.
Dongsu nhíu mày, trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó rồi ngần ngừ gật đầu: “Đúng là theo gia phả thì nhà anh di chuyển tới đây từ nơi khác, nhưng không rõ là nơi nào. Tuổi thọ của người nhà thì… chà, đúng là các thế hệ trước có thấp thật, nhưng anh vẫn luôn nghĩ đó là do điều kiện sống thôi. Hôm trước ông anh vừa tổ chức đại thọ tám mươi tuổi nữa kìa!”
“Tôi đã nói rồi đó.” Yul nhún vai: “Chỉ cần rời xa dòng chính thì sức ảnh hưởng của lời nguyền sẽ giảm dần. Còn chúng tôi thì khác, cứ theo đà này thì việc tộc Kim tuyệt tự chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, thế hệ của tôi hoặc thế hệ sau tôi, chẳng còn mấy mống để mà chết nữa.”
Thái độ thản nhiên của gã khiến Seoyeong thấy kì lạ, trên đời có người không sợ chết hay sao? Nếu là cậu biết mình chỉ còn sống được hai năm nữa thì hẳn đã phát rồ lên rồi, hoặc là sợ quá mà đứng tim luôn từ lúc nghe rồi cũng nên?
“Thế nên là…” Yul kéo câu chuyện trở lại: “Bao đời nay tộc Kim vẫn luôn tìm kiếm Thần điện Silla năm xưa với hi vọng có thể kết thúc cái lời nguyền chết tiệt này. Theo như những gì chúng tôi tra được thì hiện tại, rất có thể nó đang nằm tại làng Bảo Tiên.”
“Hiện tại?” Seoyeong bắt được từ ngữ kì lạ này.
“Ừ, hiện tại, đây không phải là lần đầu tiên tộc Kim tìm được vị trí của Thần điện, chỉ là những lần trước chúng tôi luôn đến quá muộn, luôn chậm một bước và để nó biến mất.”
“Anh nói như thể nó mọc chân ấy?” Seoyeong sởn da gà.
“Thần điện Silla không ở yên một chỗ.” Yul đứng dậy đi đến trước một mặt gương toàn thân treo trên tường phòng bếp. Với một cái xoay mạnh, tấm gương quay ngược vào trong và để lộ ra bản đồ với những chữ X, vòng tròn màu đỏ và đen chi chít.
“Ấy?” Seoyeong nheo mắt, cái này trông quen quen.
“Đây là những địa điểm mà Thần điện Silla từng xuất hiện.” Yul nói: “Tất cả đều nằm trong phạm vi di chỉ của vương quốc Silla cổ.”
Seoyeong và Dongsu, Joonsik đứng cả dậy, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trước mắt.
“Nó thực sự có thể di chuyển được ư?” Joonsik nuốt nước bọt.
“Phải, theo quy luật cứ một trăm tám mươi năm một lần, khi cửu tinh liên châu xuất hiện.”
“Cửu tinh liên châu?!” Seoyeong cao giọng.
“Trùng hợp đúng không? Cùng một dấu hiệu khi tộc Kim lên nắm quyền, giống như lời mà vị Shaman kia nói, bắt đầu và kết thúc.”
“Nhưng lần cửu tinh liên châu trước mới cách hiện tại có… tôi không nhớ rõ nữa, nhưng chắc chắn là không đến một trăm tám mươi năm!” Cậu khẳng định. Lần đó cậu còn đọc một loạt bài báo nói về hiện tượng siêu hiếm này mà, ý là một đống thông tin vô dụng khi cái thì khẳng định sắp tận thế, cái thì quả quyết năng lượng vũ trụ được giải phóng sẽ giúp con người thăng hoa.
“Khoảng cách nó xuất hiện càng lúc càng ngắn lại, lượng người chết thì càng lúc càng tăng cao.” Hwang Myungho ngồi đằng xa nói chen vào.
Ba người Seoyeong nhìn anh ta rồi lại quay đầu nhìn Yul. Lượng người chết?
“Mọi người nghĩ chuyện như của giáo sư Choi mới xuất hiện lần đầu à?” Yul nhìn lại họ, ánh mắt tăm tối: “Chỉ là trước kia nó chỉ mê hoặc một vài người nên không ai chú ý tới thôi, những lần xuất hiện gần đây thì con mồi bị nó nhắm đến tăng cao hơn hẳn. Không chỉ những người có mặt trong phạm vi của Thần điện mà ngay cả khi cách nó tới hàng chục cây số cũng có thể bị ảnh hưởng tới.”
Điển hình là cậu! Ánh mắt Yul nhìn Seoyeong mang hàm ý như thế.
“Giống như chúng tôi, những người thuộc ba dòng họ tranh giành ngôi báu của vương quốc Silla cổ khi xưa, có lẽ vì có liên quan trực tiếp đến Thần điện nên càng dễ bắt gặp các dấu hiệu hơn. Các anh đã thấy chiếc vương miện vàng đó rồi đúng không?”
Dongsu và Joonsik đồng loạt gật đầu, vương miện là biểu tượng của vương quốc Silla cổ, nghe mọi thứ có vẻ khớp vào nhau rồi đấy.
“Còn tôi?” Seoyeong thắc mắc. Họ Jeon nhà cậu một trăm hai mươi đời làm nông dân, dính dáng gì được tới vụ penthouse từ tận thời Silla này cơ chứ?
“À…” Kim Yul cười êm ái: “Chỉ có một cách giải thích mà thôi.”
Seoyeong nhìn gã, đôi mắt to tròn ánh lên nét chờ đợi.
“Do cậu xui.”
Mẹ nó! Seoyeong ngớ người, rồi phát cáu, gã này không thể khiến người ta có thiện cảm được tròn một phút hay sao?
Mọi người phá ra cười. Đây thực sự là một câu chuyện nghiêm túc, nhưng nét mặt của đứa út lúc này lại không thể khiến người ta nhịn cười được.
“Ý nó là…” Jaepung vội vã giải thích, đề phòng Seoyeong nhào lên ăn thua đủ với Yul: “Còn rất nhiều người nữa bị ảnh hưởng bởi Thần điện, chỉ là họ không nhận ra thôi. Nói theo khoa học thì là từ trường của em phù hợp với nơi đó nên dễ ‘bắt sóng’ hơn, nói tâm linh một tí thì là em yếu bóng vía nên dễ thấy ma ấy mà, kiểu… hợp vía ấy.”
Seoyeong cau có: “Nghĩa là mọi thứ xảy ra với em chỉ là do trùng hợp thôi ư?”
Yul liếʍ môi: “Tôi đã nói rồi đấy, do cậu xui.”
Seoyeong lườm gã, không thể giải thích cho tử tế hay sao mà ăn nói sà lơ vậy hả?
Chờ mọi người cười cho đã, Dongsu tiếp nhận câu chuyện: “Vậy, bây giờ chúng tôi cần làm gì?”
“Chẳng gì cả.” Yul đứng dậy: “Đừng để bị nó mê hoặc làm mấy chuyện ngu xuẩn kiểu nhảy từ tháp Namsan xuống hay chui đầu vào dây thòng lọng là được. Sau khi Thần điện biến mất thì cuộc sống của các anh sẽ quay lại như cũ thôi.”
“Nghĩa là chờ ấy hả?” Joonsik mất kiên nhẫn, anh gãi tung mớ tóc màu cam rồi rít lên một tiếng nho nhỏ khi đυ.ng phải cục u to tổ bố trên trán.
“Hay là các anh thích lao theo nó rồi chìm vào bùn với tôi luôn?” Yul lạnh lùng liếc ba người Seoyeong, cả ba người, dù cậu có cảm giác ánh mắt gã nấn ná đặc biệt lâu trên mặt mình.
Joonsik khịt mũi, nhưng vì tất cả đều cảm nhận được là Yul có ý tốt nên không ai soi xét gì thái độ khó ở của gã cả.
“Vậy đó, nói tóm lại là cứ sống đi. Tôi còn có việc, xin phép nhé.” Rồi gã lướt ra khỏi phòng, duyên dáng như một con thiên nga đen.
Hwang Myungho nhìn ba vị khách một cái, anh gật đầu với họ, lầm bầm một tiếng “studio” và rời phòng với Park Joonsik bám theo sát nút. Dongsu hỏi Jaepung xem anh có thể mượn dùng sạc điện thoại được không, rồi cũng chạy biến trong hạnh phúc khi nghe nói anh có thể thoải mái sử dụng cả thư viện trong dinh thự (cánh cửa gỗ màu nâu đỏ cuối hành lang tầng ba ấy, cứ chọn bất cứ cuốn sách nào cậu muốn nhé Dongsu-ssi). Seoyeong trơ mắt nhìn các anh mình biến mất hết trong một tích tắc, vừa hâm mộ sự bình tĩnh của họ vừa nổi cáu vì bị bỏ lại một mình.
Jaepung nhìn cậu bé chu môi giận dỗi trước mắt mình, chà, vẫn còn là một đứa trẻ hả? Anh vỗ đầu cậu: “Yul không có ý xấu, nó chỉ không giỏi ăn nói mà thôi.”
Seoyeong đổ rạp xuống mặt bàn: “Em biết, chỉ là em sợ mình không sống được đến lúc sóng yên biển lặng thôi.”
Jaepung nghiêng đầu: “Đúng là nhóc bị ảnh hưởng nhiều thật, nhiều hơn tất cả những người bị ảnh hưởng anh từng gặp gộp lại luôn ấy.” Anh ta gãi gãi bên má, nhíu mày như đang suy tư gì.
“Ai bảo em xui cơ chứ?” Seoyeong càu nhàu, bỏ ngoài tai tiếng cười hết cỡ của Seok Jaepung.
“Ờm, thế bây giờ nhóc có muốn đi vòng vòng quanh nhà không? Ở đây có nhiều cái vui lắm á.” Ông anh hớn hở nhiệt tình mời mọc, lật mặt nhanh như lật sách luôn.
“Dạ thôi khỏi.” Seoyeong ỉu xìu từ chối: “Em nghĩ mình vẫn lên phòng ngủ thêm chút nữa thì hơn.” Vừa đỡ mệt vừa giảm nguy cơ bị Kim Yul cà khịa vì tự tung tự tác trong nhà anh ta. Phải, Won Seoyeong nhớ lâu thù dai thế đấy!
Cơ mà cậu thật sự cần nghỉ ngơi, bên vai phải của cậu vẫn đau nhức sau màn tông cửa tối qua, đến giơ lên cũng thấy khó khăn nữa là. Buổi sáng đứng trước gương trong phòng tắm, Seoyeong đã gần như phát khóc khi nhìn thấy cả một mảng da thịt tím đen trên người. Cuối cùng thì người bị thương nặng nhất lại là cậu với đủ loại bầm dập xước xát, Joonsik chỉ có một cục u bự mà anh chẳng nhớ do tông vào đâu, còn Dongsu - ôi Dongsu - ngoại trừ việc suýt tự làm gãy ngón chân út vì sút vào chân bàn lúc ăn sáng thì hoàn toàn lành lặn.
Seok Jaepung dẫn cậu lên tầng (đứa trẻ tội nghiệp này vẫn không nhớ được đường), nhìn cậu cúi đầu cảm ơn rồi lê bước vào phòng. Anh ta chép miệng: “Đúng là bé ngoan.”