Lời Nguyền Vương Triều Cổ

Chương 13: Ba Dòng Họ

Lúc Seoyeong tỉnh lại vào sáng hôm sau thì trời đã nắng rực từ lúc nào. Vốn cậu thích ngày mưa hơn những ngày chói chang thế này, nhưng với số lượng âm khí khổng lồ mà cậu gặp phải dạo gần đây thì ánh nắng vàng ruộm này đúng là khiến cậu dễ chịu hơn hẳn.

Seoyeong ngồi thừ ra một lúc trên giường nhìn xung quanh phòng. Trong ánh sáng ban ngày, căn phòng này trông còn lộng lẫy hơn ấn tượng chớp nhoáng đêm qua, mọi thứ đều rất tinh xảo, rất quý tộc, rất… Kim Yul. Cậu lảo đảo xuống giường rồi đứng như trời trồng giữa phòng, mấy vị quý tộc này giấu nhà tắm ở đâu thế nhỉ?

‘Cộc cộc cộc!’

“Won Seoyeong?” Giọng Kim Yul vang lên bên ngoài.

“Vâng?”

Yul vặn cửa bước vào: “Có bữa sáng rồi, cậu xuống ăn đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Các anh cậu cũng ở dưới rồi đấy.”

Seoyeong gật đầu, rồi cậu líu ríu hỏi: “Ờm, giáo sư Kim?”

“Bây giờ không phải Kim Yul nữa à?” Gã nhếch mép.

“Tôi có thể dùng phòng tắm không?” Cậu lờ gã đi, cầu trời khấn phật cho mình không đỏ mặt.

“Bên trái kìa, cậu vặn tai thỏ một cái là được.” Yul chỉ, không ý kiến gì thêm về bầu má và cái tai hồng rực của cậu.

“... tai thỏ?”

“Chậu sen đá ấy.”

“À…” Cậu vừa vặn chậu sen đá vừa săm soi mấy chồi cây bé xíu bên trong, hóa ra loại sen đá này tên là tai thỏ, đúng là giống thật.

Chậu sen đá bằng gốm màu thiên thanh trong tay cậu xoay nhẹ một cái - gã này thích màu xanh thì phải - rồi dừng lại. Bức ảnh chụp những tán cây trong mưa bên cạnh cậu bất chợt trượt sang một bên. Seoyeong há miệng nhìn phòng tắm rộng kinh hoàng hiện ra trước mặt mình, cứ tưởng mấy thứ như thế này chỉ có trong phim thôi chứ? Cậu dè dặt bước vào bên trong, hóa ra người giàu sống như thế này à?

“Có bàn chải và khăn mặt mới trong ngăn tủ đấy. Xong thì cứ xuống tầng dưới nhé.” Kim Yul nói xong rồi biến mất, không biết có kịp nghe thấy câu cảm ơn lắp bắp của Seoyeong hay không nữa.

***

Khi cậu ngồi được vào bàn ăn thì đã là hai mươi phút sau. Có vẻ như đây là một tòa dinh thự chứ không phải căn nhà bình thường, hành lang và cầu thang dẫn tới đủ mọi hướng khiến cậu suýt thì đi lạc nếu không gặp được bạn của Kim Yul. Đó là một anh chàng cao kều, mỏng người, có khuôn miệng cười hình trái tim trông cực kì vui vẻ thân thiện. Anh ta tự giới thiệu là Seok Jaepung, lớn hơn Kim Yul một tuổi và “ai da, cứ gọi anh là hyung thoải mái”.

Dongsu đã ngồi ngoan ngoãn bên bàn cơm, cố gắng giải quyết cho xong bữa sáng mà không gây ra đổ vỡ (anh có hất bay một lọ hạt tiêu và suýt nghiền nát đĩa trứng cuộn, cơ mà không có hư hao gì lớn xảy ra cả, đúng là một điều kì diệu!). Joonsik thì ngược lại, Seoyeong nhìn anh đội một cục u to đùng trên trán lẽo đẽo chạy theo một người bạn khác của Kim Yul - và cũng là người đã nấu bữa sáng cho họ - tên là Hwang Myungho. Ông anh có đôi mắt sắc lẻm này trông có vẻ khá dữ dằn nhưng lại không phàn nàn gì khi bị Joonsik bám đuôi nhằng nhẵng và hỏi đủ thứ trên trời dưới biển. Seoyeong lén lút nghĩ có lẽ là vì họ có cùng tần số màu tóc, ý cậu là, xem kìa, nếu Joonsik có mái tóc màu cam rực cháy thì Hwang Myungho cũng không kém cạnh gì với màu bạc hà nổi bần bật.

Cơm sáng khá ngon, rất ngon là đằng khác, nhất là sau khi cả tối hôm qua cả đám không ăn gì. Tới lúc này Seoyeong mới biết là ba anh em cậu đã quanh đi quẩn lại trong tòa nhà hành chính cũ những sáu tiếng đồng hồ, từ năm giờ chiều tới mười một giờ đêm. Thảo nào mà cả người cậu rệu rã đến vậy, hai chân thì nặng cứ như đeo chì.

“Sao anh biết chúng tôi đang gặp rắc rối để đến cứu?” Seoyeong thắc mắc.

“Trước đó Dongsu hyung có nhắn tin bảo muốn hỏi tôi một vài chuyện, nhưng mãi không thấy anh ấy tới. Lúc đầu tôi nghĩ có lẽ là có chuyện đột xuất gì đó, nhưng, chà… nói thế nào nhỉ? Hôm qua tôi cũng ở lại văn phòng khá muộn, lúc chuẩn bị về thì cảm nhận được có cái gì đó không đúng lắm, nên là…” Yul nhún vai, ý bảo phần sau cậu tự hiểu.

Nhưng Seoyeong không hiểu: “Cái không đúng lắm đó là cái gì?”

Myungho đang ngồi nghịch cây grand piano trong sảnh nói chen vào: “Bọn này có vài mánh nho nhỏ, gia truyền.”

Gia truyền? Kiểu cả dòng họ làm thầy bói ấy hả? Seoyeong càu nhàu: “Vậy mà hôm trước anh nói với tôi đây là mấy chuyện mê tín nhảm nhí?”

Cả Myungho và Jaepung đều bật cười, Yul bất đắc dĩ giải thích: “Đôi khi cậu chỉ là bị ảnh hưởng bởi chúng thôi, chứ không phải có liên quan trực tiếp, phần lớn trường hợp là như thế. Kinh nghiệm của chúng tôi là cứ lờ nó đi thì sau một thời gian mọi thứ sẽ tự động đâu vào đấy, nhưng nếu cậu cứ tìm hiểu thì sẽ càng lúc càng bị cuốn sâu vào, đến lúc muốn rút chân thì bùn đã dâng tới cổ rồi.”

Seoyeong gật đầu, đã hiểu là Yul có ý tốt, vấn đề là…

“Tôi không nghĩ là mình chỉ bị ảnh hưởng thôi đâu. Mọi thứ cứ như nhắm vào tôi mà xuất hiện vậy, ác mộng, ma quỷ, tất tần tật. Bây giờ đến cả các anh cũng bị tôi kéo vào chuyện này nữa, không biết sau này còn sẽ xảy ra những gì nữa đây?”

Cậu vừa nói vừa lén lút nhìn Dongsu và Joonsik, cảm giác tội lỗi xộc lên đến cay cả mũi.

“Ê!” Joonsik phản đối.

Dongsu cũng nhăn mặt: “Anh đã nói rồi Seoyeong, bọn anh thấy cái vương miện chết tiệt ấy từ trước khi em nhìn thấy Sooyoung noona, trước cả khi giáo sư Choi đến làng Bảo Tiên. Nếu có người có vấn đề thì bọn anh còn đáng nghi hơn em nhiều.”

“Cơ mà…”

“Cậu ấy nói đúng đấy.” Anh chàng trông hớn hở hết nấc tên Jaepung kia đồng ý: “Thực ra mà nói, trong sáu người đang có mặt trong căn phòng này thì em, Won Seoyeong, em là người duy nhất không có liên quan đến vụ này.”

Seoyeong bối rối. Ý Jaepung là sao?

Kim Yul thở dài một hơi: “Cậu đã đọc cuốn sổ của tôi rồi đúng không?”

“Phải, anh còn mắng tôi lén lút đọc tài liệu của người khác nữa mà, không nhớ à?”

Một vài tiếng cười ngắn vang lên đâu đó.

Yul giả điếc: “Đó không phải là câu chuyện bịa đặt do cổ nhân tưởng tượng mà mà là sự kiện lịch sử có thật, được ghi chép trong các tài liệu mật, thường là gia phả, truyện kí của các gia tộc cổ xưa. Cách ba dòng họ đứng đầu vương quốc Silla cổ lúc đó tranh giành quyền lực thực sự có sự xuất hiện của các sức mạnh thần bí, ý tôi là hoàn toàn siêu tự nhiên, vượt qua tầm giải thích của con người.”

Joonsik lầm bầm: “Nghe không khoa học lắm nhỉ?”

“Vậy chuyện các cậu gặp hôm qua có khoa học không?”

… Có lí!

“Ba dòng họ… ba dòng họ…” Seoyeong cân nhắc, ba dòng họ, sáu người trong căn phòng này, ba dòng họ, sáu người trong căn phòng này,... đợi đã!

“Chính xác.” Yul chỉ vào mình và Dongsu: “Tôi đã tra xét gia phả của gia đình tôi và anh ấy: Kim. Cùng một gia tộc, chỉ có điều hai chi đã cách nhau khá xa, gần như là hoàn toàn tách biệt, nhưng tra lên mười mấy, hai mươi đời trước thì vẫn có thể thấy được dấu vết của cùng một tổ tiên.”

“Park.” Joonsik ngẩn ra.

“Seok.” Jaepung vui vẻ giơ tay.

“Vậy còn…” Seoyeong ngó sang ông anh trắng như trứng gà bóc họ Hwang kia, Kim, Park, Seok đủ cả rồi chứ nhỉ?

Hwang Myungho liếc cậu một cái nhưng không trả lời, Kim Yul ở bên cạnh đành phải giải thích hộ: “Dòng họ Hwang đời đời đều có người kết hôn với họ Kim chúng tôi. Nếu xét về huyết thống thì anh ấy còn gần với tôi hơn Dongsu hyung rất nhiều lần, cũng vì vậy nên dòng họ Hwang cũng bị ảnh hưởng khá nhiều.”

Ảnh hưởng?

“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới chúng tôi? Ý tôi là trước đó mọi thứ đều bình thường cả, rồi đột nhiên cái làng Bảo Tiên này xuất hiện, và mọi thứ cứ rối tung lên.” Seoyeong khuơ khoắng, cố diễn đạt suy nghĩ của mình.

“Đó là điều tôi sắp nói tới đây. Thứ chúng tôi muốn tìm ở làng Bảo Tiên không phải là bản thân ngôi làng đó, mà là thần điện tộc Kim đã sử dụng để cung phụng thần linh năm xưa. Chúng tôi muốn phá hủy nó, hoặc ít nhất là khiến nó không còn sức mạnh ảnh hưởng tới thế giới hiện thực nữa.”

Đầu Seoyeong càng quay mòng mòng: “Anh muốn phá hủy thần điện của gia tộc anh ấy hả?”

“Phải.” Ánh mắt của Yul lạnh buốt: “Có lẽ phá được nó rồi thì lời nguyền của gia tộc họ Kim sẽ biến mất, không thì chỉ ảnh hưởng lên họ Kim thôi cũng được.”

“Lời nguyền nào cơ?” Seoyeong có cảm giác chỉ số thông minh của mình đang sụt xuống càng lúc càng nhanh.

Kim Yul thả người xuống chiếc ghế bành bên cạnh cậu: “Cứ cười nếu cậu muốn. Theo ghi chép của tộc Kim, chúng tôi đang bị ám bởi một lời nguyền đến từ chính vị thần từng cho tộc Kim sức mạnh thống nhất vương quốc Silla. Sau khi Silla bị hủy diệt, tộc Kim bị ép di chuyển khỏi tộc địa, thần không có người cung phụng, thần điện cũng theo thời gian mà dần hoang phế. Từ lúc đó, những chuyện đáng sợ bắt đầu liên tục xảy ra, mọi người trong gia tộc cho rằng đó là sự trừng phạt của thần vì họ Kim đã phản bội lời thề năm xưa. Dần dần, nó trở thành một lời nguyền đeo bám tộc Kim cả nghìn năm, không thể phản kháng, không thể bỏ chạy, càng không thể hóa giải.”

Seoyeong bồn chồn vặn tay, giọng nói của Kim Yul khiến cậu thấy sởn da gà. Lời nguyền quỷ quái gì vậy?

Yul cúi đầu, đôi mắt bị che lấp sau lớp tóc mái dày: “Hậu duệ chính thống của tộc Kim sắp chết sạch cả rồi.”