Lời Nguyền Vương Triều Cổ

Chương 6: Đồ Bẩn Tính

Seoyeong lò dò tiến tới căn phòng nằm phía cuối hành lang tầng năm, trên cánh cửa gỗ nâu bóng lên nước theo thời gian là một tấm biển nhỏ màu vàng in mấy chữ màu đen: “Khoa Lịch sử - Giáo sư Kim Yul”. Hóa ra vị giáo sư này có văn phòng riêng sang trọng biệt lập chứ không phải dùng chung với các giảng viên khác, đúng là thiên tài thì có đãi ngộ khác hẳn, giống như Dongsu hyung của cậu vậy.

Tóc đen vừa đưa tay lên định gõ cửa thì cánh cửa kia đã tự động mở ra một khe hở nhỏ, không hiểu sao tiếng “két” khe khẽ ấy lại khiến Seoyeong thấy chói tai đến bất thường.

Ngần ngừ một hồi, cậu bước vào bên trong, miệng gọi: “Giáo sư Kim? Giáo sư Kim, em là Won Seoyeong, sinh viên của trường. Giáo sư có thể…”

Bên trong văn phòng không một bóng người. Hai chiếc tủ âm tường chất đầy sách và tạp chí chuyên ngành, trên bàn làm việc cũng có một chồng sách cao quá đầu, bức tường đối diện cửa sổ là một tấm bản đồ - không biết là bản đồ của địa phương nào - đánh dấu chi chít những vòng tròn màu đỏ, dấu X màu đen. Một chiếc áo vest đen vắt lên tay ghế sofa, tách cà phê và bánh ngọt đã ăn một nửa vẫn còn đặt trên bàn tiếp khách, có vẻ anh ta mới đi đâu đó thôi thì phải.

Seoyeong nhìn miếng bánh mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, sáng tới giờ cậu chưa ăn gì cả. Nếu bứt một miếng thì có sao không nhỉ? Ngay khi Seoyeong sắp bị thần đói xui khiến thò bàn tay tội ác ra thì một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên: “Cậu làm gì ở đây?”

Hơi thở của Seoyeong nghẹn lại, cả người cứng đờ ra rồi chầm chậm quay lại. Kim Yul! May mắn là sau hôm bị ma đuổi kia thì có vẻ tim gan của cậu đã vững chắc hơn một chút, chứ nếu không thì cậu đã gào lên hoặc quăng đồ vào mặt anh ta rồi.

“Giáo sư Kim. Em là, em là Won Seoyeong, khoa Lịch sử. Em…”

“Tôi không muốn biết cậu là ai. Tôi đang hỏi cậu làm gì trong văn phòng của tôi. Không ai nói cho cậu biết tự tiện vào phòng của người khác là bất lịch sự à?” Kim Yul nhíu mày, không chờ cậu nói xong đã tuôn ra một tràng.

Seoyeong bắt đầu thấy máu mình sôi lên. Nói thì hay lắm! Sao hôm trước đυ.ng vào tôi không thấy anh lịch sự mà xin lỗi một tiếng? Cậu nuốt cục tức xuống, dù gì cũng đang có chuyện cần nhờ người ta nên không thể bật lại được.

“Em thấy cửa không đóng, mà đang có chuyện sốt ruột cần tìm giáo sư nên mới nhỡ… Nhưng em có chuyện cần…”

“Ra ngoài.” Kim Yul thẳng thừng chỉ tay về phía cửa.

“Vâng?” Seoyeong tròn mắt. Cục cằn thô lỗ thế này mà mấy cô bé sinh viên vẫn phát điên được á? Đúng là họ điên thật rồi!

“Tôi không quan tâm đến chuyện của cậu. Cậu đang làm mất thời gian quý giá của tôi đấy, giờ thì ra ngoài.”

Mẹ nó! Seoyeong rút cuốn sách đen đưa cho anh ta, cố rặn ra một nụ cười - dù thực sự trông nó giống nhe răng hơn: “Em nhặt được sách của giáo sư. Em thấy trong đó có ghi chép vài chuyện về làng Bảo Tiên nên muốn hỏi thêm…”

“Giờ thì thêm cả chuyện tự ý đọc sách vở tài liệu của người khác nữa hả?” Kim Yul nhón cuốn sách lên bằng hai ngón tay, cứ như cậu là nguồn virus lây bệnh đáng sợ nào vậy. Rồi gã tiến về phía ghế sofa, liệng cuốn sách lên mặt bàn đến “bẹp” một cái.

Seoyeong hít sâu một hơi rồi thở ra, một hơi thở nóng rực chất chứa cả một ngàn lẻ một câu chửi thề (Dongsu hyung sẽ tự hào về mình!). Cậu bé tóc đen tội nghiệp nghiến răng nghiến lợi: “Về-chuyện-làng-Bảo-Tiên! Vâng, em nghĩ là mình đang gặp vài thứ kì lạ có dính dáng đến ngôi làng này nên, có lẽ giáo sư có thể cho em thêm vài thông tin và…”

Kim Yul nhướng mày nhìn cậu, cái vẻ xấu xa mà vẫn đẹp trai chết người ấy khiến Seoyeong hơi choáng một tí: “Vậy lí do gì khiến cậu nghĩ tôi sẽ giúp một người lạ?” Và có vẻ như thấy mắt nai vẫn chưa chịu đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gã bồi thêm: “Chuyện về làng Bảo Tiên chẳng có gì ngoài một mớ nhảm nhí, nên tôi đã dừng nghiên cứu đó lại từ lâu rồi. Thế nên nếu muốn thì tôi cũng chẳng giúp được đâu, huống chi là tôi chẳng có nghĩa vụ gì với mấy thứ linh tinh của đám sinh viên tọc mạch các cậu cả.”

Seoyeong tóm chặt lấy quai đeo balo, đề phòng mình không nhịn được sẽ quăng nó vào mặt cái gã hợm hĩnh đang ngồi kia nhìn cậu như con khỉ: “Không có chuyện linh tinh nào cả. Em thực sự đang gặp rắc rối, có thứ gì đó, thứ gì đó siêu nhiên đang bám lấy em! Nó liên tục thúc giục em tới làng Bảo Tiên!”

“Ý cậu là…” Kim Yul nhếch môi: “Cậu gặp ma?”

Seoyeong co rúm lại trước cái từ mà Yul vừa thốt ra: “Em nghĩ vậy, em đoán… Và có thể thầy không tin nhưng bóng ma đó rất giống giáo sư Choi!”

“À, thế này nhé cậu Siyeon…”

“Seoyeong.”

“Sao cũng được.” Kim Yul đảo mắt một cách chán ngán: “Với trường hợp này, tôi đề nghị cậu cắt giảm thời lượng xem Netflix hoặc mấy thứ vớ vẩn tràn lan trên mạng.”

“Nó là thật!” Seoyeong gào lên.

Giọng Kim Yul còn lớn hơn nữa: “Nếu là thật, thì người cậu nên tìm không phải thầy giáo mà là thầy bói!”

Seoyeong nhìn Yul trừng trừng, đôi mắt vốn đã to giờ còn to hơn, làn da trắng hồng rực lên vì tức giận. Và rồi trong ánh mắt như muốn ăn thịt người của cậu sinh viên, giáo sư Kim vẫy tay: “Giờ thì mời cậu ra ngoài dùm. Tôi có nhiều thứ thú vị và đáng tin cậy hơn cần làm.”

Seoyeong nhìn gã điềm nhiên cầm cốc cà phê lên mà muốn tăng huyết áp. Cậu dậm chân thình thịch khi lao ra ngoài văn phòng, gã này thật sự là một kẻ…

“Đóng cửa vào.”

… bẩn tính!