Lời Nguyền Vương Triều Cổ

Chương 4: Cuốn Sách Cũ

Seoyeong tỉnh dậy vì một cơn ho khan cháy rát nơi cuống họng. Cậu cong người, nửa tỉnh nửa mê với cái mũi nghẹt cứng và cổ họng vừa ngứa vừa sưng. Tóc đen hé mắt, rêи ɾỉ trong đầu: “Chết tiệt thật, mình cảm rồi.”

Bên tai cậu khẽ vang lên tiếng rừ rừ đầy nhịp điệu. Somsa liếʍ lên má Seoyeong, có vẻ như nó vẫn luôn nằm ở đây canh chừng cậu từ tối qua tới giờ. Cậu trai tội nghiệp vừa khụt khịt vừa cố ngồi dậy, đầu cậu nhức như búa bổ, hơi thở nghẹn lại trong l*иg ngực. Cảnh vật trước mắt biến dạng rồi xoay tròn, Seoyeong nhịn xuống cảm giác muốn nôn, cậu nhắm mắt lại một lúc rồi lê người tới gần khoảng nắng xiên qua khe cửa.

Tóc đen vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại nhưng cảm giác kinh hoàng hôm trước vẫn bám chặt vào từng khớp xương trong người. Seoyeong dám chắc đó không phải là một cơn ác mộng hay ảo giác từ một cơn phê pha nào đó (ma quỷ chứng giám, cậu chưa bao giờ thò tay vào mấy thứ đó bao giờ!)

Vất vả lắm mới bò được lên tầng trên, cậu ôm Somsa nhào thẳng lên giường, mặc xác chỗ quần áo bẩn thỉu bám đầy nước bùn bôi trét lên ga giường. Mình sẽ dọn dẹp mọi thứ sau, nhưng cứ chợp mắt thêm vài phút nữa đã, cậu nghĩ thầm trước khi chìm vào một con mê man khác.

Nói là vài phút nhưng đến lúc một người một mèo tỉnh lại thì đã quá trưa. Ánh nắng vàng ruộm ngoài cửa khiến Seoyeong thấy yên tâm hơn nhiều, hơi lạnh thấm trong da thịt cũng tan dần. Ngồi thừ ra một hồi trên giường, cậu quyết định đi tìm cái gì đó bỏ bụng, trước đó là một màn vật lộn để kéo Somsa vào nhà tắm và dọn dẹp cái giường yêu quý dính đầy đất bụi cái đã.

Seoyeong trệu trạo nuốt từng thìa cháo một, bên cạnh là con mèo lông dài bóng loáng cũng liếʍ cháo với vẻ uể oải không kém. Sau bữa sáng (chính xác hơn là bữa trưa) nhạt như nước ốc, Seoyeong bắt đầu lục lọi lại đám tài liệu mà giáo sư Choi từng cho cậu mượn. Somsa vẫn ở sát bên cậu, chỉ lắc đuôi dạo qua dạo lại trong phòng.

Chuyện ngày hôm qua chắc chắn không phải mơ, cậu cần tìm được lí do khiến cái thứ quỷ quái đó bám theo mình rồi xử lí càng nhanh càng tốt. Cậu có cảm giác rất rõ là thứ đó không có bất cứ thiện ý nào với cậu cả!

Lúc cậu dốc ngược balo xuống mặt bàn, một cuốn sách mỏng trượt ra khỏi túi. Nó trông khá cũ kĩ với lớp bìa đen đơn giản, các trang giấy ngả vàng và sờn góc. Seoyeong chưa từng nhìn thấy nó trước kia bao giờ, sao nó lại ở trong túi xách của cậu được nhỉ? Đột nhiên trong đầu Seoyeong hiện lên hình ảnh của người đàn ông tuyệt đẹp hôm qua. Chẳng lẽ trong lúc sách vở vương vãi đó, anh ta đã để sót một quyển ư?

Tóc đen lơ đãng lật nhẹ lớp bìa ngoài, đáng lẽ cậu sẽ thả nó xuống nếu không vô tình nhìn thấy ba chữ “làng Bảo Tiên” lướt qua trước mắt. Làng Bảo Tiên trong giấc mơ, làng Bảo Tiên mà giáo sư Choi mất tích, rồi giờ là làng Bảo Tiên trong cuốn sách cậu vô tình nhặt được. Hơi thở của Seoyeong như nghẹn lại, ánh mắt dính chặt lấy cuốn sách bìa đen, thứ bỗng dưng trở nên ma quái tới kì lạ dưới ánh nắng dương gian.

Somsa nhảy cả người lên bàn, một bàn chân đặt lên cuốn sách đen. Nó ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi đồng tử dị sắc là sự lo lắng cực kỳ nhân tính hóa.

Seoyeong lắc đầu, cậu vuốt ve lớp lông mịn như nhung của Somsa rồi ngồi xuống. Hít sâu một hơi, cậu mở cuốn sách ra, bắt đầu đọc những hàng chữ đen thanh mảnh. Dù sao cũng đang muốn tìm hiểu về thứ quỷ quái kia, coi như có thêm một nguồn manh mối vậy - Seoyeong nhủ thầm.

“Năm 564, nước Silla đã được thống trị luân phiên bởi ba gia tộc hùng mạnh là Kim, Park và Seok trong hơn nửa thiên niên kỉ. Từ khi nước Silla được thành lập, mâu thuẫn giữa ba dòng họ cầm quyền càng lúc càng nhiều, tham vọng quyền lực của những người đứng đầu các dòng họ cũng càng lúc càng lớn.

Với mong muốn được trở thành dòng tộc nắm quyền duy nhất ở Silla, người đứng dầu dòng họ Kim đã tìm đến một vị Shaman già để cầu xin điều đó và hứa sẽ dâng lên vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa,... tất cả những thứ mà các vị thần muốn. Shaman thông thái nhất đất nước Silla đã nói với ông: “Thần không cần báu vật của người phàm. Thần chỉ muốn những người trong tộc họ Kim đời đời ghi nhớ và hầu hạ Thần. Nếu ngài muốn con cháu mình trở thành Vương của Silla thì phải đưa con cháu mình trở thành người hầu của Thần và vĩnh viễn không được gặp lại họ nữa.”

Người đứng đầu gia tộc họ Kim suy nghĩ và chấp nhận sự đánh đổi đó. Vào ngày mà chín ngôi sao sáng nhất trên bầu trời sắp thành một đường thẳng, tộc trưởng của tộc Kim đã lựa chọn những đứa trẻ có “thần tính” trong gia tộc để đưa chúng tới thần điện hầu hạ Thần.

Nhờ sự thành kính của những đứa trẻ đó mà gia tộc họ Kim ngày càng hùng mạnh, lấn lướt thế lực của hai dòng họ Park và Seok còn lại. Không cam tâm lùi bước trong cuộc đua quyền lực, hai họ Park-Seok tìm cách phá hủy thần điện của nhà họ Kim để ngăn họ tiếp tục lấy được sự ân sủng của Thần.

Thần điện bị tấn công, mọi công sức của tộc Kim đã gần như đổ sông đổ bể. Nhưng lúc này, con trai út của tộc trưởng họ Kim lúc đó được phát hiện là người có thần tính mạnh nhất trong lịch sử dòng họ. Khi chàng trai ấy trở thành người hầu của Thần, Thần đã vừa lòng tới độ ban cho tộc Kim sức mạnh lớn hơn cả thứ mà họ từng tưởng tượng.

Theo lời tiên tri lúc trước, phải một trăm tám mươi năm sau ngày những đứa trẻ đầu tiên trở thành người hầu của Thần, khi cửu tinh liên châu lại lần nữa tái hiện trên bầu trời đêm thì tộc Kim mới có thể chính thức trở thành Vương của Silla. Nhưng nhờ có người con trai út kia của tộc trưởng mà thời gian đã được rút ngắn lại rất nhiều.

Chỉ hơn một trăm năm sau khi Shaman đưa ra lời tiên đoán, tộc Kim chính thức bước lên vương vị. Năm 668, nước Silla thống nhất thành lập, tộc Kim trở thành Vương tộc duy nhất, đẩy hai tộc Park và Seok rời khỏi vũ đài chính trị.”

“... Cái gì thế này?” Seoyeong ngẩn ra: “Dã sử à?” Hay là tác phẩm tưởng tượng của một nhà văn nào đó đây?

Cậu nhanh chóng lật giở các trang phía sau. Trên mặt giấy trắng phần lớn là những hình vẽ kì lạ với các nét cong vẹo, vặn xoắn vào nhau một cách bất quy tắc tạo cảm giác âm u đáng sợ đến kì lạ. Seoyeong hơi nghiêng mặt sang một bên, cậu cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn hơi chóng mặt buồn nôn khi nhìn vào những hình vẽ đó.

Cố gắng lật giở tới trang gần cuối, Seoyeong mới nhìn thấy ba chữ “làng Bảo Tiên” thoáng qua khi nãy. Đó là một dòng chữ viết tay vội vã, đã hơi bạc màu trên trang giấy cũ: “Làng Bảo Tiên, thần điện tộc Kim”.

Cậu ngẩn ra, cái gì thế này? Ý câu nói này là làng Bảo Tiên chính là thần điện tộc Kim ư? Chẳng lẽ câu chuyện kia không phải thứ giai cấp thống trị tạo ra để thần hóa sự tồn tại của họ? Nhưng nếu thế thì nó phải được truyền lưu rộng rãi để dân chúng bình thường biết và kính sợ vương tộc chứ? Sao cậu chưa bao giờ nghe thấy câu chuyện này nhỉ, không một dấu tích nào trong sách vở hay thậm chí là các bài đồng dao, những lời đồn truyền miệng…

Là một nghiên cứu sinh chuyên ngành lịch sử, Seoyeong biết có những sự thật đã biến mất trong dòng chảy thời gian, thậm chí là cố tình bị vùi lấp.

Cậu lật đến lớp bìa lót phía sau, trên đó chỉ vỏn vẹn một cái tên: Kim Yul.

Họ Kim… có lẽ cậu nên gặp anh ta một lần…