Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Tra Công

Chương 3

Editor: bownee00world

Hình như nguyên chủ có hứng thú với các cô gái nên luôn là người chủ động, nhưng Lâm Hủ thì không, hắn không muốn yêu sớm, huống hồ là vướng vào rắc rối với con gái.

Mặc dù bên trong chứa đựng linh hồn hơn hai mươi tuổi nhưng Lâm Hủ cảm thấy vẫn nên tuân theo các quy tắc của học sinh cấp ba, mà hắn cũng rất quen thuộc với cách trở thành học sinh giỏi.

Cả đám kéo nhau đến chỗ chủ quán, Lâm Hủ đi theo ở cuối, chủ quán thoải mái trò chuyện với bọn họ.

"Nghe nói trong đám bọn em có đứa học trường chuyên à?"

Giọng điệu của chủ quán nghe nghe có vẻ không tin tưởng mấy, hắn biết rất rõ đám nhóc trước mặt mình, hầu hết những vị khách quen này đều là học sinh của trường trung cấp nghề gần đây.

Trường chuyên Giang Đại là trường đứng đầu trong bốn trường nổi tiếng ở Giang Thành, cảm giác cái tên đó hoàn toàn không có chút dính líu nào đến đám nhóc này.

"Lâm Hủ, lại đây."

Một nam sinh bật cười và nhìn Lâm Hủ đang đi ở phía cuối, sau đó kéo Lâm Hủ qua và chỉ vào hắn với vẻ tự hào.

"Bạn em đây anh, học sinh lớp quốc tế đó."

Nếu là trước kia, khi bị lôi ra và bị điểm mặt chỉ tên, nguyên chủ nhất định sẽ tỏ ra cáu kỉnh, tức giận, thậm chí còn phản kháng dữ dội và không mặc đồng phục vì cảm thấy mất mặt.

Bởi vì nguyên chủ chính là học sinh đứng bét lớp quốc tế, là một đứa đầu đường xó chợ và là đối tượng đáng bị đuổi học trong miệng các giáo viên.

Hơn nữa, so về độ giàu có với các học sinh cùng lớp, gia cảnh của nguyên chủ rất bình thường, chỉ có thể gọi là khá giả, ba mẹ của nguyên chủ đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa nguyên chủ vào đây học.

Đây cũng có thể là nguyên nhân tại sao nguyên chủ ở trong hoàn cảnh cực kỳ xa cách như vậy lại dần dần sa đọa.

Lâm Hủ chỉ điềm tĩnh gật đầu, thái độ như đã quá quen với việc này.

Gia cảnh của Lâm Hủ rất tốt, kiếp trước luôn theo học những trường tốt nhất thủ đô từ cấp ba cho đến đại học, sau khi du học thì chọn về nước tiếp tục nghiên cứu, sự bất biến duy nhất là chứng sợ giao tiếp xã hội.

Bây giờ Lâm Hủ chỉ cảm thấy khó chịu vì bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng trong mắt người ngoài, trông hắn có vẻ lạnh lùng và xa cách.

"À à, tuổi trẻ tài cao, biết cân bằng giữa học và chơi thì tốt rồi!"

Chủ quán có lẽ không biết nhiều về lớp quốc tế của trường chuyên nên trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, cho dù vậy, ngoài miệng vẫn khen vài ba câu sáo rỗng.