Editor: bownee00world
Quán net Long Đằng, phòng vệ sinh nam.
Một thiếu niên mặc áo phông đen, đội mũ lưỡi trai, tay trái lượn lờ khói thuốc, tay phải ung dung nghịch điện thoại, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, khóe môi thỉnh thoảng cong lên.
Dáng người cao gầy và mảnh khảnh, thoạt nhìn không quá mười tám mười chín nhưng tràn ngập hơi thở lưu manh.
Đột nhiên, sự hứng thú trong mắt thiếu niên dần chuyển sang bối rối, ngay cả điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa bên tay trái cũng rơi xuống đất vì cầm không chắc, ngón tay bị phỏng đỏ.
Lâm Hủ bất giác nhìn vào tay mình, trên đầu ngón tay có tàn thuốc, hắn theo thói quen cất điện thoại rồi cau mày rửa tay, sau đó vô tình nhìn thấy bóng hình trong gương.
Lâm Hủ chợt khựng lại, đột nhiên nhận ra hình như có điều gì đó không khoa học đã xảy ra với mình.
Thiếu niên trong gương rất giống với Lâm Hủ khi còn trẻ, vẻ non nớt hiện rõ trên khuôn mặt.
Có điều, Lâm Hủ biết rõ, đây không phải là mình.
Lâm Hủ khi còn trẻ sẽ không mặc quần jeans rách và trốn trong phòng vệ sinh hút thuốc.
Lâm Hủ kiếp trước vẫn luôn ngây ngốc trong thế giới riêng của mình, sau khi hoàn thành việc học thì ở lại một viện nghiên cứu nào đó, ngày ngày vùi đầu vào các công trình nghiên cứu khoa học mà mình hứng thú.
Trong đời sống hiện thực, Lâm Hủ đột quỵ vì làm việc quá sức.
Lâm Hủ không chắc bây giờ mình đã biến thành ai, trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện một vài mảnh vỡ, có lẽ là ký ức của nguyên chủ, nhưng cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh.
Dù vậy, Lâm Hủ vẫn đoán được nguyên chủ là học sinh cấp ba, hình như vẫn còn đang… trong thời kỳ nổi loạn.
Nói chung thì Lâm Hủ không hiểu mấy cảnh tượng xuất hiện trong đầu mình cho lắm.
Khi Lâm Hủ đang chìm đắm trong suy nghĩ thì ngoài cửa có người đi vào, nhìn qua có vẻ trạc tuổi nguyên chủ.
Đúng là có quen biết.
"Anh Lâm, sao anh lại nghiện thuốc lá như vậy chứ? Hút ít thôi, về nhà ông bà già ngửi thấy mùi thì khổ."
Người kia chun mũi đẩy đi khói thuốc lượn lờ xung quanh rồi ôm lấy Lâm Hủ.
"Mấy anh em đói bụng rồi, chúng ta ra ngoài tìm cái gì ăn đi?"
Mao Tuấn kéo Lâm Hủ ra ngoài.
Mặc dù Lâm Hủ không quen bị người khác động chạm, cả người hơi cứng nhắc, nhưng vẫn đi theo.
Đi ra ngoài, Lâm Hủ mới biết ở đây hóa ra là quán net, trước đây hắn chưa từng đến những nơi như thế này.
Nhìn đám loi choi nghiện internet ở cách đó không xa, Lâm Hủ cảm thấy xa lạ.