Trong lòng bà ấy vừa chua xót lại vừa vui mừng, chua xót ở chỗ cuối cùng con gái đã thay đổi thái độ đối với mình, vui mừng ở chỗ con gái đang khen mình.
Kiều Mỹ Linh suy nghĩ một lúc, giống như vô ý thử mở miệng, “Như Ý, việc mẹ làm ở nhà đều là việc nên làm. Phụ nữ lấy chồng là phải theo chồng, công việc quản lý nhà cửa gian khổ, hiếu thuận với ba mẹ chồng là việc phải làm theo lẽ thường. Có đôi khi sẽ mệt một chút, nhưng không quan trọng, chỉ cần người một nhà ở bên nhau, trong lòng mẹ đã vui rồi…”
Bà ấy nói rất chân thành, nhưng Thẩm Như Ý càng nghe, càng nhíu mày.
‘Bã hại người.’
Kiều Mỹ Linh nghẹn lời, cái gì bã? Ai bị hại?
Hai người tâm tư khác nhau, lúc đang mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí đang yên tĩnh thì đột nhiên bị tiếng chậu sứ ném rơi xuống đất ở bên ngoài xua tan.
“Sững sờ ngây người cái gì! Ngây người cái quỷ! Tỉnh dậy rồi thì mau đi cho gà ăn đi, không nhìn xem đã là giờ nào rồi à! Gà bị đói, không đẻ được trứng, Tráng Tráng không có trứng gà ăn thì tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Gương mặt hung dữ với cái miệng rộng nói liên mồm của bà cụ Thẩm đi tới, sau khi phun một tràng nước miếng không ngừng với người trong phòng xong lập tức biến mất, như là nhìn thấy Thẩm Như Ý nhiều thêm thì sẽ lập tức làm bẩn mắt của bà cụ.
Chậu sứ đựng thức ăn cho gà thực nằm lẳng lặng nằm trên mặt đất, Thẩm Như Ý thở dài.
Đến đây, đã ép nguyên chủ đến mức sụp đổ.
Nguyên chủ trở về mấy ngày, nếu không nhờ Kiều Mỹ Linh không ngừng khuyên nói cô ấy vừa trở về chưa thích ứng được, thì cô ấy đã bị bắt đi làm việc từ sớm rồi.
Nhưng bà cụ Thẩm không chịu nổi khi thấy cô ấy nhàn rỗi, đã ném cho cô ấy không ít việc vặt trong nhà, nguyên chủ không muốn, bà cụ Thẩm liền uy hϊếp nói không làm thì không cho ăn cơm.
Thẩm Như Ý chỉ có thể nhận mệnh, ở cái nhà này bà cụ Thẩm nói gió thì có mưa, bà cụ không cho cơm ăn, thì chính là thật sự không có cơm ăn.
Nguyên chủ thật sự bị đói cả ngày! Mẹ ruột có khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, quỳ xuống đất chỉ thiếu dập đầu, mà bà cụ Thẩm cũng không nhả ra, cuối cùng nguyên chủ kéo cơ thể suy yếu làm mấy việc đơn giản mới được nửa cái bánh ngô.
“Mẹ, không có chuyện gì, người con không có chỗ nào không thoải mái cả, mẹ đừng lo lắng. Con đi cho gà ăn.”