Ông Xã Tôi Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 21

Tôi ngẩng đầu, lúc Tiểu Hải đi vào cửa không đóng chặt, Nhϊếp Phong đứng ở cạnh cửa, đại khái đều nghe thấy.

Thân hình cao lớn của hắn thật lâu cứng ngắc ở nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn chúng tôi.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi nhìn thấy đáy mắt hắn hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh.

Nhϊếp Phong ngồi trên sô pha, dùng giọng nói vô cùng chán ghét chính bản thân mình nói với tôi:

"Nhĩ Hòe, anh thật sự rất hận chính mình. Nhìn dáng vẻ này của em và Tiểu Hải, anh thật sự tình nguyện chết trước khi thay lòng đổi dạ."

Tôi nhìn hắn có chút sững sờ, không nói gì.

Có lẽ không yên tâm về cuộc sống "gia đình ở chung" của Nhϊếp Phong và tôi bây giờ nên Cố Tiếu Yên đã tới vài lần, nhưng Nhϊếp Phong cũng không cho cô ta vào nhà.

Mặt hắn không chút thay đổi, thần sắc lạnh lùng, là sự lạnh lùng và xa cách trước sau như một của hắn đối với người ngoài.

Hắn từ trên cao nhìn xuống kỹ Cố Tiếu Yên, giọng nói mang theo vẻ không vui khi bị người khác xâm nhập vào lãnh địa:

"Đừng tới nữa, tôi không biết vì sao tôi lại thích cô, cũng không biết trước đây chúng ta đã xảy ra chuyện gì."

"Nhưng trong khoảng thời gian này, đừng xuất hiện trước mặt gia đình tôi."

Hắn dừng một chút, tôi biết rõ dáng vẻ kia của hắn, đó là Nhϊếp Phong của tám năm trước, trước kia ở trường học tôi bị người ta bắt nạt

Đó là cách mà hắn bảo vệ tôi.

Mặc dù hiện tại người khi dễ cô ta đã biến thành chính hắn, hắn vẫn như cũ mặt không đổi sắc bảo vệ tôi.

Hắn ác độc nói với Cố Tiếu Yên:

"Cô biết rõ tôi đã có vợ có gia đình mà còn dây dưa với tôi? Tôi không biết tại sao tôi lại coi trọng cô, nhưng không thể không nói, chỉ số thông minh và thẩm mỹ của tôi thật sự không được tốt lắm. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, trong mắt tôi, cô và chính tôi tám năm sau, đều là người vô cùng ngu xuẩn."

Cố Tiếu Yên đỏ mặt, sau đó nghẹn ngào khóc lên, Nhϊếp Phong đứng ở nơi đó thờ ơ lạnh nhạt.

Vì thế mà sau đó, Cố Tiếu Yên cũng không tới nữa.

Có đôi khi tôi thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu Nhϊếp Phong vẫn tiếp tục như vậy, tôi có nguyện ý bất kể hiềm khích lúc trước cùng hắn ở bên nhau một lần nữa hay không.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nói không muốn.

Bởi vì tám năm phản bội này thật sự quá mức khắc cốt ghi tâm, đã đem tình yêu của tôi đối với hắn tiêu hao hầu như không còn.

Cho dù nhìn hắn giống như tám năm trước, tôi cũng chỉ có thể thổn thức cảm khái.

Thời gian sao lại biến chúng tôi thành ra như vậy.

Tựa như trên con đường thời gian, chúng tôi gặp nhau từ hai ngã rẽ, sau đó dắt tay nhau sóng vai đồng hành chung một đường.

Sau đó lại ở trên con đường đồng hành phân đạo Dương Trấn dọc theo ngã rẽ của mình càng đi càng xa.