Sau đó mời bọn họ đến trước mặt Nhϊếp Phong, bảo bọn họ tìm chủ thuê liên lạc với bọn họ đặt trước mặt hắn.
Nhưng khi đó tôi hoàn toàn tuyệt vọng, trong sự chất vấn của Nhϊếp Phong, tôi hỏi ngược lại hắn:
"Nếu cô ta không đi quyến rũ bạn trai của người khác, không đi quyến rũ chồng của người khác, sao có thể khiến người ta mất hết mặt mũi? Cô ta như vậy thật đáng đời."
Nhϊếp Phong hung hăng vung một cái tát xuống, thốt ra:
"Cô ấy không có câu dẫn tôi, hết thảy đều là tôi kìm lòng không đậu, là tôi vấn tâm hổ thẹn, là tôi thay lòng đổi dạ."
Một câu nói này cùng với cái tát này của hắn dường như đã cắt đứt hết tất cả tình cảm của chúng tôi mấy năm nay.
Hắn đánh xong liền rời đi, khoảng thời gian đó hắn vẫn ở bên cạnh Cố Tiếu Yên vì chuyện bị lộ quyền riêng tư mà "tâm tình suy sụp", "trầm cảm nặng", có lúc còn muốn tự sát.
Đợi đến khi cô ta hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma, bọn họ quyết định vứt bỏ tất cả thế tục, phá tan trùng điệp trở ngại, cùng nhau vượt qua khó khăn.
Tôi mặc kệ bọn họ sống chết có nhau như thế nào, tôi vẫn sẽ giữ vị trí “bà chủ Nhϊếp” này, để cho hai người bọn họ ai cũng vĩnh viễn không được như ý nguyện.
Nhϊếp Phong hỏi tôi còn yêu hắn hay không.
Tôi chỉ có thể lãnh đạm bình tĩnh nhìn thẳng vào hai mắt hắn, trả lời từng câu từng chữ:
"Tôi không yêu anh, Nhϊếp Phong."
Hắn ngồi trên sô pha nhìn tôi, ánh mắt là bi ai như dự liệu. Qua nửa ngày, hắn hỏi tôi:
"Chúng ta không còn có một chút khả năng nào làm lại từ đầu sao?"
Tôi nở nụ cười lạnh lẽo, tự giễu trào phúng, tôi nhìn hắn nói:
"Nhϊếp Phong, anh bây giờ nói những lời này là bởi vì anh đang mất trí nhớ. Nếu anh tỉnh lại nhớ tới tám năm qua, chỉ sợ giống như vậy an tĩnh ngồi xuống cùng tôi nói một câu cũng sẽ không nguyện ý."
Hắn bị tất cả trùng kích đánh bại, thống khổ tới cực điểm nhưng ngược lại không có biểu tình gì.
Vẻ mặt của hắn ở trong đêm tối không đèn, thật lâu thật lâu sau hắn khàn khàn giọng nói:
"Anh không tin, Nhĩ Hòe, anh không tin anh sẽ không yêu em. Anh không tin anh sẽ làm tổn thương em đến như vậy."
Tôi lòng dạ sắt đá, nghe vậy một tia gợn sóng cũng không có, tôi nói:
"Chờ anh nhớ ra, sợ là anh sẽ vì những lời hôm nay mà hướng tới Cố Tiếu Yên nói.."
"Anh thật sự xin lỗi.."
Nhϊếp Phong bắt đầu vụng về cố gắng hòa nhập với cuộc sống mới tám năm sau.
Hắn bắt đầu lấy lòng Tiểu Hải.