Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 37: Sẽ có những kẻ ngốc giàu có tin tưởng chúng ta!^^(1)

Việc đầu tiên Tiền Thất làm sau khi có tiền chính là mua máy nghiền đá cũ mà cô đã nhắm từ lâu.

Sau một quá trình nghiền bột, pha trộn, thêm chất phụ gia, rồi lại nghiền và sàng lọc, cuối cùng Tiền Thất đã chế tạo thành công ma dược cầm máu.

“Thứ này thật sự có thể cầm máu ngay lập tức sao?”

Lắc lắc cốc thủy tinh chứa bột trắng, Tiền Thất nhìn về phía hệ thống.

[Cô tự rạch một đường lên người thì chẳng phải là biết ngay rồi sao? ^_^]

Tiền Thất: …

“Tôi tin tưởng cậu.” Tiền Thất nghiêm túc nói: “Nếu tôi tự rạch mình một nhát thì đó chính là biểu hiện của sự không tin tưởng cậu rồi!”

[Ha ha.]

Tiền Thất lấy vài túi nhỏ từ trên bàn, lần lượt đong 10g bột cầm máu vào từng túi. Cô đã nghĩ sẵn nơi để bán loại thuốc cầm máu này rồi. Sinh viên thức tỉnh của Đại học Giác Tỉnh Giả thường xuyên luyện tập chiến đấu, do đó thường xảy ra sự cố đổ máu, mỗi ngày phòng y tế của trường luôn đông nghịt người.

Ban đầu cô định bày hàng trước cửa phòng y tế, nhưng sau khi cân nhắc tới việc có thể bị người của phòng y tế đuổi đi, cô suy đi tính lại, quyết định đến “hiện trường vụ án” để bán thuốc thì vẫn tốt hơn.

Nửa tiếng sau, Tiền Thất ôm một thùng giấy, xách theo một chiếc ghế nhỏ, đứng trước quảng trường đối chiến của Học viện Kỹ Năng.

Nếu hỏi nơi nào có tỷ lệ “sự cố đổ máu” cao nhất, quảng trường đối chiến của Học viện Kỹ năng chắc chắn đứng đầu bảng.

Những sinh viên thức tỉnh kỹ năng thường xuyên quyết đấu với nhau ở đây để nâng cao sức mạnh bản thân, nhưng do không kiểm soát được sức mạnh nên việc bị thương đổ máu là điều không thể tránh khỏi.

Tất nhiên, Học viện Kỹ năng có rất nhiều sinh viên giàu có, đây mới là điều quan trọng nhất.

Tiền Thất chọn một vị trí đắc địa, đặt thùng đựng đầy thuốc cầm máu xuống đất, chiếc thùng này cô nhặt được từ thùng rác phía sau cửa phòng y tế, còn mới tinh, trọng lượng ít nhất cũng bán được hai hào.

Ngồi lên ghế nhỏ, cô khoanh chân lại, bắt đầu rao lớn:

“Nào nào nào~ Mọi người xem thử đi~ Thuốc cầm máu nhãn hiệu Tiền Thất, cầm máu trong một giây, ai mua cũng khen tốt~”

“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ~ không phải 99, không phải 88, chỉ 998 tệ mà thôi, mang ngay về nhà nào~”

“Giảm giá siêu sốc! Các bạn học xem đi, dù đứt tay đứt chân cũng có thể cầm máu ngay lập tức~”

Thấy một sinh viên đi ngang qua tò mò dừng lại nhìn, Tiền Thất vội đứng dậy, nhiệt tình giới thiệu: “Bạn học này, mua rồi không thiệt, mua rồi không lỗ, thuốc cầm máu của tôi đây, cầm máu trong một giây, tuyệt đối là thứ tốt để bảo vệ mạng sống đấy!”

“Cầm máu trong một giây, cô khoác lác hơi quá rồi đấy?” Sinh viên đó lắc đầu nói: “Tôi không tin.”

Tiền Thất đảo mắt, lập tức ngồi trở lại ghế, vắt chân kiêu ngạo nói: “Nhìn cậu là biết kiến thức hạn hẹp rồi, không biết danh tiếng của Tiền Thất tôi. Phải biết rằng ở khoa Ma Thực của chúng tôi, thuốc cầm máu này của tôi chính là hàng hiếm có, ngay cả những nhân vật lớn bên ngoài cũng phải tranh nhau mua đấy... hừ!”

Cô khéo léo ngừng lại: “Nếu không phải tôi vì tình yêu sâu sắc giữa các bạn học, sẵn sàng bán cho các cậu trước... hừ!”

Thấy Tiền Thất nói có vẻ thật, sinh viên đó hơi dao động, cậu ta hỏi: “Vậy cái này bao nhiêu tiền?”

“Giá cố định, chỉ 998 tệ, đóng gói ngay cho cậu mang về nhà!” Tiền Thất vỗ đùi, tặng kèm cho đối phương một cái nháy mắt đầy mê hoặc.

“… Cô bán cũng quá đắt rồi! Một nghìn tệ chỉ được một túi nhỏ như vậy?” Sinh viên đó vừa nghe giá liền lùi hai bước, lắc đầu bỏ đi.

Vừa đi vừa phàn nàn: “Có số tiền đó thì đến phòng y tế cầm máu còn hơn! Cầm máu trong một giây, nghe là biết ngay chỉ là chiêu trò lừa đảo!”

“Chậc, đây là thứ có thể cứu mạng tại chỗ đấy, một nghìn tệ mà còn chê đắt sao?” Nghe sinh viên đó phàn nàn, Tiền Thất lẩm bẩm vài câu, quay sang an ủi hệ thống: “Hệ thống đừng buồn, không phải đồ của chúng ta không tốt, mà là cậu ta không biết nhìn hàng!”

[… Cảm ơn, là cô buồn, không phải tôi buồn.]

“Sẽ có những kẻ ngốc giàu có tin tưởng chúng ta thôi!” Tiền Thất phớt lờ hệ thống, tiếp tục an ủi: “Tôi không tin là hôm nay không bán được một gói nào!”