“Cây này của cậu…” Tiền Thất lộ vẻ khó xử.
Trương Phong thấy vẻ mặt đó của cô, lập tức cảm thấy như trời sập.
Chẳng lẽ lão Trương thật sự không cứu được nữa? Không còn cách nào sao? Cậu ta đã chọn cách mất mặt để tin tưởng vào một học tra như Tiền Thất, vậy mà vẫn không thể cứu được sao?
“... phải thêm tiền.” Tiền Thất từ từ nói.
Trương Phong: ...
Trương Phong: ???
“Khoan đã? Ý của cậu là vẫn còn cứu được?” Trương Phong phản ứng lại, cũng không để ý đến vấn đề tiền bạc, cậu ta như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, vội vàng hỏi: “Cậu cần bao nhiêu tiền? Miễn là cứu được lão Trương, tiền ăn cả tuần này của tôi cũng có thể đưa cho cậu!”
Lão Trương là loại ma thực hai lá mầm mà cậu ta khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được, cậu ta không muốn từ bỏ!
“Ôi~ đều là bạn học với nhau, làm sao tôi nỡ nhìn cậu đói bụng cả một tuần được chứ?” Tiền Thất an ủi, vỗ nhẹ vào lưng Trương Phong, giơ hai ngón tay lên: “Hai tuần.”
Trương Phong: “...”
Đã nói là không nỡ cơ mà!!!
Chuyển khoản một trăm tám mươi hai tệ trong đau đớn, Trương Phong nhìn “lão Trương” một cái, đặt hy vọng cuối cùng vào Tiền Thất.
Tiền Thất nhìn thông tin vừa nhận được từ Phân Tích Chi Thuật của cô.
[Tên ma thực: Thực Nhân Hồng Thảo (bị bệnh)
Cấp bậc: Cấp E
Phân tích bệnh tình: Do đói và thiếu vi sinh vật dẫn đến chứng rụng lá đa diện
Phương pháp chữa trị: Cho ăn 1kg thịt ma thú để bổ sung dinh dưỡng, mỗi mười lăm ngày thay đất mùn một lần, định kỳ cho ăn 2kg thịt lợn mỗi tuần.]
“Cậu chuẩn bị tinh thần đi.” Tiền Thất thân thiện nhắc nhở: “Muốn cứu lão Trương thì có lẽ cậu sẽ phải tốn kha khá đấy.”
Trương Phong lại hiểu sai ý: “Nghĩa là sao? Còn phải thêm tiền nữa à?”
“Không không không~” Tiền Thất chỉ vào cái miệng to của Thực Nhân Hồng Thảo: “Nó ăn khỏe lắm, cậu phải chuẩn bị trước 1kg thịt ma thú cho nó ăn no đã.”
“Sau đó mỗi tháng thay đất mùn hai lần, cậu biết đất mùn không? Là đất dinh dưỡng từ lá cây mục rữa qua quá trình phân hủy và lên men của vi sinh vật, sau núi có cây thì chắc sẽ có, nếu không tìm thấy thì mua trên mạng cũng được.”
“Sau đó mỗi tuần định kỳ cho ăn 2kg thịt lợn nha~” Tiền Thất nói một tràng rồi chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã!” Trương Phong hoang mang: “Tại sao còn phải cho ăn thịt ma thú và thịt lợn chứ? Nguyên lý là gì?”
“Đây là Thực Nhân Hồng Thảo, thuộc loại ma thực ăn thịt mà.” Tiền Thất lắc đầu hừ nhẹ: “Không có thịt ăn, nó chỉ có thể hút chất dinh dưỡng từ đất, khi chất dinh dưỡng bị hút hết, lá tự nhiên sẽ rụng hết.”
“Nhớ cho ăn đúng giờ, nuôi lâu dài có thể tạo tình cảm, biết đâu một ngày nào đó nó sẽ không ăn cậu nữa.”
Nói xong, Tiền Thất tiếc nuối nhìn Thực Nhân Hồng Thảo, chỉ tiếc là Thực Nhân Hồng Thảo thuộc loại ma thực không di chuyển được, nếu không thì đã có thể trở thành vũ khí gϊếŧ người di động rồi!
Trương Phong bên cạnh bừng tỉnh, cậu ta luôn tập trung vào việc trồng lão Trương nhưng chưa bao giờ cho lão Trương ăn một chút thức ăn nào, nếu rụng lá vì đói thì cũng hợp lý.
“Bạn học Tiền Thất, những điều này cậu biết được từ đâu vậy?”
Trương Phong cảm thấy rất kỳ lạ, dù sao trong mắt cậu ta và những người khác, Tiền Thất thật sự chưa bao giờ đi học hay trồng ma thực, vậy cô ấy làm thế nào mà chỉ cần nhìn ma thực vài cái đã có thể tìm ra bệnh tình và phương pháp chữa trị tương ứng chứ?
“Chẳng lẽ, cậu thức tỉnh kỹ năng đặc biệt nào đó rồi?”
Ánh mắt Trương Phong sáng lên, nhìn Tiền Thất đầy mong đợi.
Cơ thể Tiền Thất hơi khựng lại.
Một lúc sau, cô đột nhiên vác cuốc lên vai, tay kia đặt ra sau lưng.
Trương Phong lập tức căng thẳng, thầm kêu không hay.
Chết tiệt, bất cẩn rồi, cậu ta không nên hỏi nhiều như vậy!
Chẳng lẽ Tiền Thất sẽ nhân cơ hội này đánh cậu ta?
Tuy nhiên, Tiền Thất chỉ vén vạt áo khoác da, vất vả lôi ra một cuốn sách giáo khoa “Ma thực học” từ sau lưng.
“Đọc sách nhiều lên, lớp trưởng!” Tiền Thất vung vẩy cuốn sách, nói một cách rất sâu sắc: “Trong sách có nhà vàng, trong sách có mỹ nhân, đọc nhiều sách như tôi thì tự nhiên sẽ biết thôi!”
Trương Phong nhìn cuốn sách giáo khoa mới tinh: ...
Sao cậu ta lại không tin Tiền Thất sẽ đọc sách nhỉ?
Hơn nữa, cuốn sách này cậu ta đã đọc gần tám mươi lần rồi, sao cậu ta lại không nghĩ ra phương pháp chữa trị này?
“Vậy thì, lớp trưởng, cố lên nhé! Lão Trương của cậu đã đói lắm rồi, nếu không cho ăn nhanh thì có thể nó sẽ ăn cậu luôn đấy~” Sau khi xây dựng hình tượng yêu thích đọc sách, Tiền Thất nhét sách vào sau lưng, vác cuốc bước đi đầy kiêu ngạo.
Để lại Trương Phong đứng tại chỗ rối bời một lúc.
Một lát sau, cậu ta quay đầu nhìn “lão Trương” đã trụi lủi chỉ còn cái miệng, tò mò hỏi: “Mày thật sự đói rồi à?”
Một cơn gió thổi qua, cái miệng to của lão Trương hơi lắc lư, dường như đang trả lời câu hỏi của cậu ta một cách đầy khinh miệt:
Biết rồi thì mẹ kiếp mau cho tao ăn đi!