Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 33: Tôi, Trương Phong, dù có chết cũng không cầu xin Tiền Thất, ừm, thật thơm (1)

Hôm nay Tiểu Lưu đặc biệt vui vẻ.

Bởi vì ma thực sắp chết của cậu ta cuối cùng đã sống lại!

Không chỉ vậy, ma thực còn phát triển rất mạnh mẽ, vẫy cành lá là có thể hất tung cậu ta bay cao hơn hai mét, mặc dù hai mông của cậu ta đều bị bầm tím nhưng Tiểu Lưu vẫn rất vui vẻ.

"Ôi! Lưu Đại Bảo, Thiêu Vân Thảo của cậu cuối cùng đã trồng thành công rồi à?"

Một bạn cùng lớp tên Tiểu Trương đi ngang qua, ngạc nhiên hỏi: "Không phải cậu nói nó sắp chết rồi sao?"

"Hehe, sống lại rồi." Lưu Đại Bảo vui vẻ nói: “Tớ đi xin một ít phân ma thú của khoa Ngự Thú, rồi cắt bớt thân lá ngâm trong oxy già hai tiếng, không ngờ lại thực sự cứu sống được rồi."

"Phân ma thú? Trời ạ, sao cậu nghĩ ra cách đó vậy?" Tiểu Trương vô cùng kinh ngạc, bọn họ cùng lắm chỉ dùng phân gà, phân vịt, nếu không có tiền thì có khi còn tự sản xuất tự tiêu thụ, nhưng chưa bao giờ thử dùng phân ma thú cả!

"Thực ra..." Lưu Đại Bảo quay đầu nhìn quanh, rồi ghé sát tai Tiểu Trương nói nhỏ: "Thực ra là Tiền Thất dạy cho tớ đấy."

"Cái gì?" Tiểu Trương càng kinh ngạc hơn: "Điên rồi, kẻ điên kia sao có thể chứ? Mà cậu lại còn dám dùng cách cô ta nói thật á?"

"Cũng không còn cách nào khác mà." Lưu Đại Bảo gãi đầu, cậu ta cũng không nghĩ ra cách nào khác, nên đành phải thử cách mà Tiền Thất nói.

Vì vậy, việc cậu ta ký hợp đồng với Tiền Thất, cậu ta cũng không dám nói với ai cả.

Thật sự quá xấu hổ.

Bị tống tiền bốn mươi lăm tệ thì cũng thôi đi, nếu lại tin vào cách dạy bừa bãi của cái đứa học dốt điên khùng đó, thì đúng là chỉ có kẻ ngu mới làm vậy.

Đây có lẽ cũng là lý do tại sao Tiền Thất dù đã ký được khá nhiều hợp đồng, nhưng vẫn có nhiều bạn học không biết đến chuyện này, thật sự là...

Chuyện này nói ra cũng quá xấu hổ rồi!

Chắc chắn sẽ bị chế giễu suốt bốn năm đại học!!!

"Chắc là mèo mù vớ được cá rán thôi." Tiểu Trương dù sao cũng không tin Tiền Thất có tài năng động trời như vậy, cậu ta, Trương Phong, dù có bước đến đường cùng, phải đối mặt với nguy cơ bị rớt môn đi nữa, cũng sẽ không bao giờ mạo hiểm chọn dùng phương pháp của kẻ điên Tiền Thất kia!

Cậu ta lắc đầu nói: "Dù sao thì cứu được là tốt rồi, không thì lại lỡ mất một tháng nữa."

Lưu Đại Bảo gật đầu đồng ý.

Tiểu Trương vỗ nhẹ vào vai Lưu Đại Bảo để an ủi, rồi tiếp tục đi lên núi, trên đường đi qua một chỗ nào đó, nhìn thấy một người lại ngạc nhiên nói: "Ôi, lão Lý, ma thực của cậu cũng sống lại rồi à?"

"Phải đấy." Chàng trai được gọi là lão Lý cười ngốc nghếch một tiếng: "Tớ đi lấy chút phân bón tổng hợp nitơ kali, trộn với vài cân rong biển tươi nuôi một ngày, rồi lại..."

Tiểu Trương ngạc nhiên há hốc mồm: "Khoan đã? Cái gì? Rong biển tươi? Tại sao cậu lại nghĩ đến việc dùng rong biển tươi?"

Lão Lý nhìn trái nhìn phải thấy xung quanh không có ai, ghé sát tai Tiểu Trương thì thầm: "Thực ra... chuyện này là Tiền Thất dạy tớ đấy."

Tiểu Trương: ???

Tiểu Trương: Sao lại là Tiền Thất nữa?

Tiểu Trương mơ hồ tiếp tục đi lên núi, không ngờ lại gặp một bạn học mà mấy ngày trước còn nói với cậu ta là ma thực của người đó sắp chết, bạn học đó hào hứng kể rằng ma thực đã được cứu sống rồi, hơn nữa...

"Là Tiền Thất nói cho cậu biết, đúng không?" Tiểu Trương chán nản hỏi.

Bạn học đó vỗ tay một cái, dùng ánh mắt kiểu "tớ hiểu cậu mà" nhìn Tiểu Trương: "Cậu cũng ký hợp đồng rồi à?"

Tiểu Trương: ??? Hợp đồng gì?

Sau khi hỏi kỹ mới biết Tiền Thất đã làm gì, điều này khiến thế giới quan của Tiểu Trương như sụp đổ, thật sự khó mà tin rằng một người như Tiền Thất lại có thể cứu sống ma thực của tất cả các bạn học.

Có vẻ như điều này đã vượt qua xác suất của mèo mù vớ được cá rán rồi thì phải?

Nhưng mà... Tiền Thất cái đứa học tra vô lại đó, cô ghét cay ghét đắng ma thực như vậy mà, thật sự có thể...?