Là một sinh viên nông nghiệp, Tiền Thất đương nhiên hiểu rõ cảm giác bị người khác phá hủy cây trồng trong mảnh đất thực nghiệm là như thế nào.
“Vậy nên em thường xuyên đánh nhau với người khác chỉ vì lý do này sao?” Tiền Thất dường như đã hiểu vì sao cô lại có nhiều ký ức rời rạc về việc đánh nhau đến vậy.
Lý Thục Vân lặng lẽ gật đầu.
Tiền Thất thở dài, đưa tay lên vuốt mặt, không trách được việc bạn học Tiểu Lưu từ chối cô, rốt cuộc ai có thể tin tưởng một người ghét ma thực như cô lại có thể giúp bọn họ trồng ra ma thực khỏe mạnh được chứ?
"Tất nhiên không chỉ có thế." Lý Thục Vân lại liệt kê ra một loạt chuyện xấu xa mà Tiền Thất đã từng làm trước đây, khiến Tiền Thất càng nghe càng mệt mỏi.
Xem ra hình tượng côn đồ của nguyên chủ đã ăn sâu vào lòng mọi người rồi, khó mà xoá bỏ được.
Nhưng mà vấn đề cũng không phải là lớn lắm~
Cô tin rằng, chỉ cần cô dùng tình cảm để lay động và lý lẽ để thuyết phục, cuối cùng sẽ có sinh viên sẵn sàng mở lòng chấp nhận “sự giúp đỡ” của cô!
Tiền Thất hùng hổ tiến về phía các bạn học, cô không tin hôm nay mình không nhận được một đơn hàng nào!
Bốn tiếng sau.
Tiền Thất gục xuống nắp nồi lớn, uể oải.
Cô đã đánh giá thấp danh tiếng xấu xa của nguyên chủ, cũng như đánh giá quá cao giá trị tin cậy của mình, các bạn học hoàn toàn không tin tưởng cô.
Dù cô đã giúp Lý Thục Vân trồng được Hỏa Kỳ Liên, nhưng người khác vẫn không muốn tin tưởng cô, càng không tin rằng cô có khả năng giải quyết các vấn đề về ma thực.
Sự tin tưởng một khi đã bị phá vỡ thì rất khó để xây dựng lại.
Lẽ nào cô phải dừng ở đây thật sao?
Ngón tay Tiền Thất gõ từng nhịp chậm rãi lên nắp nồi, phát ra âm thanh giòn tan.
Không được, cô tuyệt đối không thể dừng ở đây.
Mặc dù cô không muốn sử dụng phương pháp đó cho lắm, nhưng mà...
Tiền Thất bỗng nhiên bật dậy khỏi nắp nồi, từ từ nở một nụ cười vô lại đểu cáng trên mặt.
Không ai có thể ngăn cản cô kiếm tiền, nếu người khác không chịu tin tưởng cô, vậy thì cô chỉ có thể sử dụng hình tượng côn đồ này để buộc bọn họ phải tin tưởng cô thôi!
Một ngày sau, Tiền Thất vác cuốc lên, tóm được bạn học Tiểu Lưu cứ hễ nhìn thấy cô là chạy.
Cô đập một bản hợp đồng trước mặt cậu ta: "Bạn học, chỉ cần bốn mươi lăm tệ là có thể mua được bình yên trong nửa năm tới cho cậu, còn có thể tiết kiệm bốn ngàn năm trăm tệ tiền học phí năm thứ hai, cậu thật sự không cân nhắc sao?"
Bạn học Tiểu Lưu vừa định lắc đầu, bỗng thấy Tiền Thất cắm mạnh cuốc xuống đất, sức lực lớn đến nỗi khiến Tiểu Lưu giật thót tim.
Cô cười độc ác nói: “Cậu hãy suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời, đây là một vụ làm ăn không lỗ đâu, tôi kiếm được tiền, cậu có được báo cáo trồng trọt xuất sắc, đây là đôi bên cùng có lợi đó nha bạn học."
"Sau này chúng ta còn gặp nhau thường xuyên đấy." Tiền Thất chỉnh lại cổ áo của Tiểu Lưu, vỗ vai cậu ta, giọng điệu vừa chân thành lại ẩn chứa sự đe dọa rõ ràng: "Nên tin tưởng nhau nhiều hơn một chút, đúng không hả?"
Bạn Tiểu Lưu sợ hãi, rơm rớm nước mắt ký vào bản hợp đồng.
[Wow, cô đúng là khốn nạn thật đấy…]
Tiền Thất phớt lờ lời châm chọc của hệ thống, cô hài lòng cất bản hợp đồng đi, nói với Tiểu Lưu: "Cậu yên tâm đi, sau này chắc chắn cậu sẽ cảm ơn tôi!"
Tiểu Lưu chỉ mong bốn mươi lăm tệ này có thể mua được sự bình yên, còn về việc Tiền Thất nói sẽ giúp cậu ta cứu sống ma thực, cậu ta cũng không hy vọng gì nhiều.
Nhưng sau khi Tiểu Lưu đau lòng chuyển bốn mươi lăm tệ cho Tiền Thất, cậu ta phát hiện Tiền Thất thực sự rất nghiêm túc nghiên cứu ma thực.
Sau khi làm các kiểm tra cơ bản, cô tự tin nói với cậu ta: "Cậu đi lấy phân của Liệt Diễm Khuyển ở khoa Ngự Thú bên cạnh, phơi khô rồi trộn vào đất, một ngày sau cắt tỉa lá và thân cây đến khoảng chừng này, sau đó ngâm phần bị cắt trong oxy già khoảng hai tiếng."
Tiền Thất lấy bút đánh dấu màu đỏ, đánh dấu một vị trí trên thân lá, cuối cùng nói: "Sau này có vấn đề gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Như nhớ ra điều gì đó, cô cười híp mắt bổ sung: "À đúng rồi, về vấn đề báo cáo trồng trọt, tôi cũng có thể chỉ dẫn cho cậu, tất nhiên, đó là một khoản phí khác đó nha~"
Bạn học Tiểu Lưu ngây người nghe từ đầu đến cuối, đợi đến khi Tiền Thất vác cuốc nghênh ngang rời đi, cậu ta nhìn ma thực sắp chết, không thể không nghĩ: Hay là thử xem nhỉ?
Vừa hay phòng thí nghiệm có oxy già miễn phí, chữa ngựa chết thành ngựa sống, biết đâu lại thành công thì sao?
...