Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 27: Người không biết xấu hổ chính là vô địch thiên hạ (1)

“Ừm... ông nội, không phải bọn họ đâu, là một sinh viên năm nhất, tên là Tiền Thất.”

“Tiền Thất?” Lý Hồng Thịnh khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại: “Sao ông chưa từng nghe nói đến người này?”

Mặc dù ông là viện trưởng khoa không thường xuyên về trường, nhưng mỗi học kỳ vẫn xem qua bảng điểm thi, ông thật sự không nhớ trong số những học sinh đứng đầu năm nhất có người nào tên là Tiền Thất cả.

Lý Hồng Thịnh hỏi: “Cô ấy học tập thế nào? Đã nộp báo cáo trồng trọt chưa? Tính cách ra sao?”

“Ơ... cô ấy, thực ra…” Thấy ông nội tò mò như vậy, Lý Thục Vân lại ấp úng.

Cô ấy rất hiểu tính cách của Lý Hồng Thịnh, ông rất khinh thường sinh viên kém, càng không chịu nổi những sinh viên có tài năng nhưng không chịu nỗ lực. Nếu để ông biết mỗi ngày Tiền Thất đều trốn học đánh nhau, lại còn là học tra khét tiếng của khoa Ma Thực thì…

Chắc chắn ông sẽ đích thân đến trường, chỉ bảo Tiền Thất tận tình, nhắc nhở cô ấy phải học tập tốt để đóng góp cho xã hội!

Mà với tính cách nóng nảy và thói quen hở một tí là đánh người của Tiền Thất, chắc chắn sẽ đánh ông nội già nua của cô ấy đến mức cha ruột cũng không nhận ra!

Không được, tuyệt đối không thể nói ra tình hình của Tiền Thất!

Lý Thục Vân vội vàng chuyển chủ đề: “Ông nội, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là đối phương đồng ý bán phương pháp gieo trồng cho chúng ta, ông có thể hỗ trợ cháu về tài chính đúng không ạ?”

“Ừm, Hỏa Kỳ Quả có tác dụng nâng cao sức mạnh cho Liệt Diễm Khuyển, nếu lấy được phương pháp gieo trồng, kinh phí của Viện nghiên cứu Ma Thực cũng sẽ có hướng giải quyết, tất nhiên đây chỉ là thứ yếu mà thôi…” Nói đến đây, ánh mắt mờ đυ.c của Lý Hồng Thịnh bỗng sáng lên, như thấy được một tia hy vọng giữa tận thế tối tăm, tràn đầy kỳ vọng và phấn khởi.

Ông nói từng câu từng chữ: “Quan trọng là, có lẽ chúng ta có thể tìm ra đột phá mới trong việc nuôi trồng ma thực từ phương pháp gieo trồng này!”

Trong quang não, ông lão tóc bạc nhiệt huyết nói về tương lai của Viện nghiên cứu Ma Thực, thậm chí là tương lai của cả nhân loại, Lý Thục Vân đã sớm nghe chán, khẽ giật khóe miệng, trực tiếp cúp cuộc gọi.

Ông già này, cứ nói đến tương lai của nhân loại là không dừng lại được, tuổi đã cao như vậy rồi, sao vẫn còn giống như học sinh trung học muốn giải cứu thế giới vậy.

Nhưng mà…

Nhớ lại điều gì đó, Lý Thục Vân nhìn lên bầu trời, thở dài: “Nếu không tìm được cách nhanh chóng nâng cao sức mạnh của người thức tỉnh và ma thú khế ước thì thế giới này, có lẽ sẽ thật sự đi đến diệt vong…”

Dù sao thì các phó bản cũng đang ngày càng trở nên bất ổn.



Ngày Hỏa Kỳ Quả được trồng thành công, Tam Lân Lan cũng đến kỳ thu hoạch.

Tiền Thất đứng trước mảnh đất thực nghiệm của mình, một tay cầm đèn pha cường độ cao, một tay cầm một cái nắp nồi lớn.

Đèn pha cường độ cao là mượn của bác gái quản lý ký túc xá nhiệt tình, nắp nồi lớn là mượn của bác gái nhà ăn nhiệt tình.

Làm sao mà mượn được?

Cứ mở miệng ra mượn thôi.

“Người mà không có miệng thì không thể sống được.” Tiền Thất giơ ngón cái lên, tự hào chỉ vào miệng mình, cô đã dùng cái miệng ngọt ngào vô địch này, một câu chị gái hai câu xinh đẹp mà mượn được công cụ miễn phí.

Giao diện hệ thống hiển thị dòng chữ đầy khinh bỉ: [Người không biết xấu hổ chính là vô địch thiên hạ.]

Tiền Thất lắc lắc ngón trỏ.

“Sai rồi, cậu chỉ nói đúng một nửa thôi.” Cô nghiêm túc nói: “Nếu người ta đặt mặt bên trái sang bên phải, vừa không biết xấu hổ vừa mặt dày, như vậy mới vô địch thiên hạ!”

Giao diện hệ thống: [???]