Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 24: Anh biết quá nhiều rồi đấy (2)

Tiền Thất nghe thấy vậy liền nhìn sang, thấy những sợi rễ sau khi ăn hết thịt ma thú đã chui lại vào trong đất, nhưng ngay sau đó, vài sợi rễ nhỏ hơn nhiều so với lúc nãy từ từ trồi lên, nhặt nhạnh những mảnh thịt vụn còn sót lại để ăn, cuối cùng chúng thò những cái đầu nhọn nhỏ xíu ở rễ ra, tham lam hút máu ma thú trong đất.

Sau khi ăn uống no say, chúng cũng chui vào trong đất, không còn động tĩnh gì nữa.

Tiền Thất lấy từ trong túi ra một chai xịt, xịt xung quanh mầm cây Hỏa Kỳ Liên rồi bước vào mảnh đất thực nghiệm.

Tô Tinh Lạc lập tức căng thẳng: “Đàn em Tiền Thất, em cẩn thận một chút!”

“Không sao, em đã xịt chất ức chế rồi.” Hỏa Kỳ Liên rất sợ dung dịch natri bicacbonat, sau khi xịt chất ức chế natri bicacbonat đặc chế, những sợi rễ đó sẽ không trồi lên nữa.

Cô lấy thước đo ra, đo chiều dài của mầm cây, phát hiện chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mầm cây đã dài thêm một centimet, không chỉ vậy, còn có xu hướng tiếp tục tăng trưởng.

Có vẻ như máu thịt của ma thú có thể thúc đẩy sự phát triển của ma thực.

Tiền Thất ghi lại những số liệu này, sau đó gọi giao diện hệ thống ra, dựa trên phân tích trước đó của Hỏa Kỳ Liên, làm báo cáo liên quan trên quang não.

Tô Tinh Lạc tò mò liếc nhìn vài lần, lập tức ngạc nhiên.

Anh ta là sinh viên khoa Ma Thú nhưng bình thường cũng làm một số báo cáo thực nghiệm về giải phẫu ma thú. Mặc dù không hiểu những số liệu và thông tin về ma thực mà Tiền Thất ghi chép, nhưng anh ta cũng thấy được sự chỉnh chu trong báo cáo thực nghiệm của cô, hoàn toàn không giống như thứ mà một học tra có thể viết ra được.

“Đàn em Tiền Thất, không phải em là một học bá ẩn danh đấy chứ?” Tô Tinh Lạc cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật lớn.

Tiền Thất lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Anh biết quá nhiều rồi đấy.”

Tô Tinh Lạc: Ngậm miệng.gif

Tiền Thất nhìn giờ, lúc này vừa qua mười hai giờ đêm. Cô giả vờ kiểm tra quang não, lại phân tích thêm ba hạt giống ma thực khác, lần lượt ghi lại phương pháp gieo trồng của từng loại, sau khi ghi nhớ gần hết, cô liền vác cuốc lên, tiếp tục công việc cày bừa.

Khi Lý Thục Vân lên núi vào sáng hôm sau, Tiền Thất và Tô Tinh Lạc đã rời đi rồi.

Lý Thục Vân đứng cạnh mảnh đất thực nghiệm, nhìn Hỏa Kỳ Liên đã mọc ra nụ hoa nhỏ trong đất, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ kinh ngạc khó tả.

Đây là do Tiền Thất trồng sao?

Trạng thái sinh trưởng của nụ hoa này cũng tốt quá rồi đấy. Trước đây cô ấy phải mất bảy ngày, dùng không ít thuốc và nước dinh dưỡng mới có thể khiến Hỏa Kỳ Liên mọc ra nụ hoa, nhưng nụ hoa đó cũng vàng úa thiếu dinh dưỡng, trông như có thể héo đi bất cứ lúc nào vậy.

Mà Tiền Thất… lại chỉ mất hai ngày đã trồng ra được nụ hoa có trạng thái tốt thế này, khiến Lý Thục Vân khó mà tin được sự thật này.

Cô rốt cuộc đã làm gì vậy?

Rõ ràng Tiền Thất chỉ là học tra thôi mà! Không lẽ là mèo mù vớ được cá rán?

Nhớ lại vẻ tự tin lúc trước của Tiền Thất, Lý Thục Vân suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy ra một túi kín, lấy một phần đất làm mẫu.

Sau đó lại xem qua mấy bao phân bón bên cạnh, dựa vào lượng giảm đi của chúng, cố gắng tìm hiểu xem Tiền Thất đã dùng những loại phân bón nào.

Nhưng đáng tiếc là Tiền Thất cũng đồng thời trồng các loại ma thực khác, khiến cho Lý Thục Vân không thể tìm ra được đáp án chính xác.

Vài ngày sau, Hỏa Kỳ Liên của Tiền Thất đã trưởng thành.

Nhìn ba quả Hỏa Kỳ Quả đỏ tươi và căng mọng kết ra ở giữa đài hoa của Kỳ Liên, Tiền Thất cảm động rơi nước mắt.

Đúng là trời không phụ lòng người mà, cuối cùng cô đã trồng được Hỏa Kỳ Liên rồi, không chỉ vậy, Hỏa Kỳ Liên vốn chỉ có thể kết một quả, nay lại kết được ba quả, chất lượng còn tốt như vậy!

Tiền Thất xịt chất ức chế, muốn nhìn gần Hỏa Kỳ Quả hơn, nhưng vừa mới đến gần Hỏa Kỳ Liên, một sợi rễ to dài bất ngờ phá đất trồi lên, tấn công về phía Tiền Thất!