Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 21: Đừng bận tâm đến mấy chi tiết này (1)

Tiền Thất gật đầu hài lòng: “Tôi biết mà, bạn học Miêu Miêu sẽ không bỏ rơi tôi đâu.”

Cô đứng dậy mặc áo khoác, rửa mặt đơn giản, rồi như ngày hôm qua kẹp sách khoa, mang dép lê đi xuống lầu.

Trần Miêu Miêu đi theo sau, rất muốn duỗi tay đẩy cô xuống cầu thang, nhưng nghĩ lại Tiền Thất da dày thịt béo, sức sống mạnh mẽ như loài gián, Trần Miêu Miêu cuối cùng đành phải từ bỏ ý định này.

Cô ta không phải loại pháo hôi ngu ngốc, muốn gϊếŧ Tiền Thất, ít nhất cô ta phải có bằng chứng ngoại phạm, tuyệt đối không thể để mình dính líu một chút nghi ngờ nào.

Tiền Thất có chút tiếc nuối: “Sao cô ta lại không ra tay nhỉ? Tôi còn định tự vệ đá ngược cô ta xuống cầu thang cơ mà.”

Giao diện màu xanh: [... Rốt cuộc cô là người xấu hay cô ta là người xấu?]

Tiền Thất tỏ vẻ đừng bận tâm đến mấy chi tiết này.

Sau khi ăn sáng xong, Tiền Thất lại chui ra sau núi, phân tích ba loại hạt giống ma thực mới, chôn chúng vào mảnh đất thực nghiệm, cẩn thận chăm sóc.

Sau đó lại đi lang thang sau núi.

Số lượng sinh viên của Học viện Ma Thực không ít, bốn khóa cộng lại cũng có hơn một nghìn người, vì vậy khi Tiền Thất đi lang thang sau núi, thực ra cũng có khá nhiều sinh viên khác đang ghi chép tình hình sinh trưởng ma thực của họ.

Đối với sự xuất hiện của vị khách hiếm gặp là “Tiền Thất”, bọn họ rõ ràng rất tò mò, đồng thời cũng có chút lo lắng.

“Con điên đó sao đột nhiên lại ra sau núi vậy.”

“Ai mà biết được chứ, không chừng lại nổi hứng nhổ hết ma thực mà chúng ta trồng vất vả lên thì sao?”

“Tôi nghĩ là không đâu, hơn nữa cô ấy học kém như vậy, chắc không biết điểm yếu của ma thực đâu, đối đầu với ma thực chắc chắn sống không nổi.”

“Còn chưa chắc đâu.” Một đàn chị thì thầm: “Chắc các cậu không biết, Tiền Thất đó, mấy ngày trước còn trộm Hỏa Kỳ Quả của Lý Thục Vân, nghe nói Hỏa Kỳ Liên bị cô ấy dùng cuốc đập nát đấy.”

“Cái đệch! Hỏa Kỳ Liên có khả năng phòng thủ và tấn công mạnh đến thế mà còn bị Tiền Thất đánh bại sao?”

“Không chỉ vậy đâu, nghe nói Tiền Thất còn định ăn Hỏa Kỳ Quả, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên trả lại cho Lý Thục Vân.”

“Cô ấy điên rồi sao! Ăn Hỏa Kỳ Quả? Quả của ma thực không thể ăn trực tiếp được mà, đây là kiến thức cơ bản đó!”

Mấy đàn chị ngồi tụm lại một chỗ, giọng khi cao khi thấp bàn luận, nhận thức về sự điên rồ của Tiền Thất lại càng thêm sâu sắc, trong đó có một người không nhịn được than thở: “Thật không biết cha mẹ cô ấy giáo dục con cái kiểu gì mà nuôi ra được người điên thế này.”

Thực ra Tiền Thất cũng rất tò mò cha mẹ của nguyên chủ đã giáo dục cô ấy thế nào.

Đáng tiếc là trong ký ức mơ hồ của cô, không có sự tồn tại của cha mẹ, thậm chí trong danh bạ của quang não cũng không có liên lạc của người thân hay bạn bè.

Chỉ có một đối tượng liên lạc cố định, nhưng vì không có ghi chú, Tiền Thất cũng không dám gọi để hỏi xem người đó là ai.

“Hy vọng đừng cho tôi một bối cảnh gia đình toàn là người gây phiền phức.” Tiền Thất thầm cầu nguyện, nếu không cô thực sự không dám chắc đến lúc đó ai sẽ là người xui xẻo hơn.

...

Ban đêm, gió lạnh thổi qua đồi núi, những cây ma thực hình thù kỳ quái đang đung đưa cành lá, ánh trăng xuyên qua bóng của chúng tạo ra những bóng đen rùng rợn, thỉnh thoảng lại có tiếng động khàn khàn trầm trầm vang lên trong khu rừng tối tăm lạnh lẽo khiến người ta khϊếp sợ.

Tô Tinh Lạc đứng dưới chân núi, bên cạnh chân là thùng nhựa đựng đầy thịt ma thú, gió lạnh khiến anh ta không nhịn được rùng mình, anh ta xoa xoa cánh tay, cố gắng không để ý đến những cây ma thực đó.

Vào giờ này, hầu hết các sinh viên khoa Ma Thực đã chìm vào giấc ngủ, anh ta thực sự không hiểu nổi tại sao Tiền Thất lại bảo anh ta đem thịt ma thú đến đây vào lúc nửa đêm như thế này.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Tiền Thất, Tô Tinh Lạc không nhịn được mở quang não ra nhắn tin cho cô.