Mười lăm phút sau.
Tiền Thất xách theo chiếc áo khoác ướt nhẹp, đứng trước cửa ký túc xá nam sinh khoa Ma Thú bên cạnh.
“Bạn học này…” Cô thử chặn một nam sinh lại, nhưng không ngờ đối phương vừa nhìn thấy cô đã sợ hãi chạy mất dép.
Không chỉ vậy, những sinh viên xung quanh chú ý đến cô đều trốn thật xa, thậm chí có sinh viên vừa ra khỏi cửa đã quay đầu trở lại.
Tiền Thất: …
Liếc nhìn ông già quản lý ký túc xá đang phơi nắng trước cửa, Tiền Thất vuốt mái tóc ngắn thô ráp của mình, bước chân dứt khoát, đạp dép lê đi vào ký túc xá nam.
Ông già quản lý ký túc xá chỉ liếc nhìn Tiền Thất đi vào, thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Tiền Thất: …
Khốn kiếp! Tại sao rõ ràng đã lẻn vào được nhưng lại không vui chút nào vậy hả?
Cùng lúc đó, nam sinh vừa ra khỏi cửa đã quay trở lại kia, trở về ký túc xá than thở: “Mẹ nó, hôm nay đúng là không nên ra ngoài mà.”
Tô Tinh Lạc đang uống nước thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”
“Vừa ra cửa đã thấy kẻ điên Tiền Thất kia, mẹ nó đúng là xui xẻo.” Bạn cùng phòng nói.
Tô Tinh Lạc “hừ” một tiếng, giọng điệu phóng đại: “Cậu như thế đã là gì, sáng nay tôi đi ăn ở căn tin, không những bị cô ấy đυ.ng trúng mà còn bị túm cổ áo đòi áo khoác, cậu có tin được không? Lúc đó tôi thấy mặt cô ấy mà suýt bị đau tim.”
“Còn có chuyện này à? Vậy cậu đúng là quá thảm.” Bạn cùng phòng hứng thú hỏi: “Rồi cậu đưa cho cô ấy à?”
“Không thì sao?” Tô Tinh Lạc sợ hãi nói: “Tôi không muốn trở thành Trần Đồng thứ hai đâu, cậu cũng biết cô ấy điên đến mức nào rồi, lúc đó cậu và tôi, cộng thêm anh Lý phòng kế bên, phải dùng hết sức mới tách được cô ấy ra khỏi Trần Đồng.”
“Thật tội nghiệp chiếc áo khoác mới mua của tôi, thôi thì cũng coi như tiêu tiền để tránh tai họa, hy vọng đêm nay không mơ thấy kẻ điên Tiền Thất kia, tôi thà mơ thấy ma, mơ thấy bị ma thú đuổi gϊếŧ còn hơn mơ thấy cô ấy, thật sự quá đáng sợ... Này? Sao cậu cứ ho khan vậy?”
Tô Tinh Lạc tuôn ra một tràng than thở, thấy bạn cùng phòng đột nhiên ho khan, nghi ngờ hỏi.
Bạn cùng phòng ho thêm vài tiếng, lén nháy mắt ám chỉ phía sau anh ta.
Tô Tinh Lạc không đề phòng quay đầu lại, lập tức đối diện với vẻ mặt cười tủm tỉm của Tiền Thất.
Tô Tinh Lạc: !!!
Cứu mạng!
Sao cô ấy lại ở đây vậy! Không lẽ những gì anh ta vừa nói đều bị cô ấy nghe thấy hết rồi!
“Chị…” Giọng Tô Tinh Lạc lại bắt đầu run rẩy.
“Đàn anh Tô…” Tiền Thất cười mỉm, đột nhiên tỏ vẻ buồn bã: “Sao anh có thể nói em như vậy chứ? Anh nhìn xem, em đã giặt áo của anh sạch sẽ thế nào, sợ anh hiểu lầm em, em còn cố ý giặt xong liền vội vàng mang đến ngay.”
Cô buồn bã nói: “Không ngờ đàn anh Tô cũng giống như những người khác, có thành kiến với em như vậy.”
Tô Tinh Lạc vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, thật sự không có!”
Anh ta nhìn chiếc áo khoác sạch sẽ trên tay Tiền Thất, tâm trạng phức tạp, không ngờ Tiền Thất thực sự đã giặt sạch áo khoác cho anh ta.
Thậm chí còn mang đến tận nơi.
Chẳng lẽ Tiền Thất thực ra không tệ như anh ta nghĩ?
“Vậy... cảm ơn?” Tô Tinh Lạc thử đưa tay lấy áo khoác.
Nhưng phát hiện tay Tiền Thất đè lên áo khoác, anh ta không kéo ra nổi.
Tiền Thất như thể không nhìn thấy, cô thở dài, giọng nói thê lương: “Ôi, tội nghiệp đôi tay và đôi chân yếu ớt của tôi, đi thật xa mới đến ký túc xá khoa Ma Thú, leo cả năm tầng lầu, năm tầng đấy! Chỉ để đích thân mang áo khoác đến tận tay đàn anh.”
“Kết quả thì sao? Lại nghe được những lời sỉ nhục của đàn anh, nói em còn đáng sợ hơn cả ma quỷ và ma thú.” Tiền Thất đau lòng ôm ngực: “Tâm hồn yếu đuối của em… thật sự là bị tổn thương nặng nề!”
Tô Tinh Lạc nghe cô nói mà cảm thấy hơi áy náy, đồng thời không tránh khỏi cảm giác tội lỗi, dù sao thì bản thân anh ta và Tiền Thất cũng không có thù oán gì, khi va chạm ở căn tin cũng có lỗi của anh ta.
Thậm chí anh ta còn là người mở miệng chửi trước, ngược lại Tiền Thất không nói một lời thô tục nào, còn chủ động giúp anh ta giặt quần áo.
“Xin lỗi, anh thực sự không nên nói như vậy.” Tô Tinh Lạc nói: “Là anh hiểu lầm em, em đừng buồn nữa.”
“Đàn anh Tô, nỗi đau tinh thần của em…” Tiền Thất tiếp tục lắc đầu thở dài: “Không thể hết ngay được.”
“Vậy, cái này…” Tô Tinh Lạc trong chốc lát không biết phải làm sao, anh ta nhìn bạn cùng phòng cầu cứu, nhưng bạn cùng phòng vô tình dời ánh mắt đi, cúi đầu đọc sách giả làm người vô hình.
“Đàn anh Tô rất muốn bồi thường cho em à?” Tiền Thất nói thay anh ta.
Tô Tinh Lạc vội gật đầu: “Đúng vậy, em muốn bồi thường gì?”
Tiền Thất lập tức nắm chặt cổ tay Tô Tinh Lạc, mặt mày hớn hở, đâu còn vẻ buồn bã vừa rồi nữa?
“Em biết đàn anh là người tốt mà! Gần đây em đang thiếu mười cân thịt ma thú, đàn anh chắc chắn sẽ tặng em miễn phí, à nhầm, chắc chắn sẽ tặng em để bồi thường, đúng không?”
Tô Tinh Lạc: …
Tô Tinh Lạc: ???
Sao anh ta có cảm giác như mình bị gài bẫy nhỉ!