Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 10: Cậu chắc chắn là hệ thống mạnh nhất trong vạn giới! (2)

Tuy nhiên, sinh viên khoa Ma Thực của Đại học Giác Tỉnh Giả lại có đặc quyền được trồng trong khuôn viên trường.

“Lương Ngọc Đình.” Tiền Thất quay sang hỏi Lương Ngọc Đình: “Làm thế nào để có hạt giống ma thực?”

“Hả?” Lương Ngọc Đình đang nằm trên giường sừng sờ một lúc, sau đó trả lời: “Mỗi học kỳ không phải đều có thể xin miễn phí mười hạt giống ma thực sao?”

Tiền Thất chưa bao giờ trồng, nên số lượng đăng ký của cô vẫn còn nguyên.

“Hạt giống Hỏa Kỳ Liên cũng có thể xin miễn phí sao?” Mắt Tiền Thất sáng lên, trong lòng thầm vui mừng.

Mười hạt giống Hỏa Kỳ Liên, cho dù một cây Hỏa Kỳ Liên chỉ kết được một quả Hỏa Kỳ Quả thì cũng được hai trăm ngàn đấy!

“Chắc chắn là không được rồi.” Lương Ngọc Đình lắc đầu: “Loại ma thực có giá trị như này cần phải trả thêm tiền để mua, một hạt giống Hỏa Kỳ Liên có giá một ngàn tệ.”

Đừng nhìn tỷ lệ giá trị giữa hạt giống và quả có vẻ cao như vậy, thực ra tỉ lệ thành công của ma thực rất thấp, có độ khó trồng trọt nhất định, cho dù trồng Hỏa Kỳ Liên, cũng không chắc sẽ có quả.

Một khi không có quả thì thời gian và tiền bạc đều sẽ đổ sông đổ bể.

“Ừm, mặc dù độ khó khi trồng ma thực cao, sản lượng lại thấp nhưng kỹ năng thứ hai của mình lại là “Thần Lai Chi Thủ”, hình như có thể nâng cao sản lượng nhỉ?”

Tiền Thất suy nghĩ một lúc, quyết định tìm hạt giống Hỏa Kỳ Liên để thử nghiệm.



Hầu hết ma thực trên núi sau trường đều được đánh dấu tên chủ nhân, Tiền Thất nhớ rõ chủ nhân của Hỏa Kỳ Liên là một đàn chị năm hai, tên là Lý Thục Vân.

Cô tìm đến ký túc xá của đối phương, gõ cửa, nghe thấy bên trong nói mời vào, liền mở cửa bước vào.

“Ai là đàn chị Lý Thục Vân vậy?”

Nghe thấy giọng của cô, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp quay đầu lại nhìn, sợ đến nỗi tay run lên, bút kẻ mày rơi xuống đất: “Tiền, Tiền Thất?”

Có vẻ như danh tiếng của cô thực sự đủ lớn, ngay cả đàn chị năm hai cũng nhận ra cô.

Dưới ánh mắt sợ hãi của Lý Thục Vân, Tiền Thất lấy ra Hỏa Kỳ Quả, chân thành nói: “Xin lỗi đàn chị, bởi vì em quá đói nên đầu óc mơ hồ, đã hái nhầm bài tập của chị.”

Lý Thục Vân khó khăn chuyển ánh mắt về phía bạn cùng phòng, tiếc là các bạn cùng phòng đều co rúm trong chăn không dám nhúc nhích, cô chỉ có thể tiếp tục khó khăn nhìn về phía Hỏa Kỳ Quả trong tay Tiền Thất: “Không, không sao, nếu em muốn thì cứ lấy đi.”

Quả Hỏa Kỳ Quả này chất lượng cũng không tốt, bán không được mấy ngàn tệ, nhà cô ta không thiếu chút tiền này, đến đây chỉ để lấy bằng cấp mà thôi.

“Không được!”

Tiền Thất cô, không bao giờ ăn đồ bố thí, cô bước qua vài bước lớn, đặt Hỏa Kỳ Quả vào tay Lý Thục Vân, nắm chặt tay đối phương.

Cô chân thành nói: “Đàn chị à, cây Hỏa Kỳ Liên của chị bị cuốc của em chém nát một phần, sợ rằng không thể ra quả được nữa, hay là để em giúp chị trồng lại nhé?”

“Như này, như này cũng không tốt lắm đâu.” Lý Thục Vân bị Tiền Thất nắm tay, giọng nói càng run rẩy: “Chị, chị tự trồng lại là được rồi, hơn nữa hạt giống Hỏa Kỳ Liên rất đắt, có lẽ em…”

Lý Thục Vân dừng lại một chút, nhớ ra Tiền Thất rất nghèo, hận không thể tự tát mình một cái.

Sợ Tiền Thất có lòng tự trọng cực kỳ cao sẽ đánh mình, cô ấy vội vàng nói: “Độ khó khi trồng Hoả Kỳ Quả rất cao, cả chuyên ngành chỉ có chị may mắn trồng được thôi.”

“Trời ơi!” Tiền Thất kêu lên một cách giả tạo: “Chỉ có đàn chị trồng được thôi sao? Thật là giỏi quá!”

“Thật đáng giận!” Cô lại làm ra vẻ mặt trách mắng bản thân: “Đàn chị vất vả lắm mới trồng ra được, vậy mà em lại chặt hỏng, thật là tội lỗi tày trời! Xem ra em phải giúp đàn chị trồng lại Hỏa Kỳ Quả rồi!”

Tiền Thất nhìn Lý Thục Vân bằng đôi mắt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng nâng tay cô ấy lên, mong chờ nói: “Vậy nên, đàn chị à, chắc chắn chị sẽ mua hạt giống Hỏa Kỳ Liên đúng chứ.”

Lý Thục Vân: …

Lý Thục Vân: ???

Vậy nên cơ bản là cô không phải muốn trồng Hỏa Kỳ Liên, mà là muốn lấy không hạt giống Hỏa Kỳ Liên chứ gì?

“Đúng chứ?” Tiền Thất dí khuôn mặt vừa côn đồ vừa vô lại của mình lại gần Lý Thục Vân.

Lý Thục Vân: …

“Đúng vậy…” Lý Thục Vân lùi phần thân trên ra sau một chút, khó khăn nói.

Đối với cô ấy, mua một hạt giống Hỏa Kỳ Liên không khó, chỉ cần Tiền Thất không đánh cô ấy, mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Tiền Thất hài lòng để lại số quang não của mình, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở: “Đàn chị đừng quên nhé, em sẽ nhắc nhở chị đấy.”

Lời này nghe vào tai Lý Thục Vân, rõ ràng là một loại cảnh cáo và đe dọa: Em đang theo dõi chị, nếu không mua hạt giống Hỏa Kỳ Liên, em sẽ không tha cho chị đâu.

Sau khi cửa ký túc xá đóng lại, Lý Thục Vân khóc không ra nước mắt.

“Mẹ nó, sao lúc đầu tôi lại trồng Hỏa Kỳ Liên chứ!”