Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 8: Truyền thuyết về Tiền Thất (2)

Đáng tiếc là ký ức Tiền Thất tiếp nhận không đầy đủ, cô không biết truyền thuyết về nguyên chủ, chỉ có thể an ủi nam sinh đang sợ hãi: “Đàn anh à, em chỉ muốn giúp anh giặt áo thôi, anh đừng hiểu lầm.”

Nam sinh cố nhịn run rẩy, cởϊ áσ khoác ra đưa cho Tiền Thất, rồi nhân lúc cô đưa tay cầm áo, liền bỏ chạy.

Vừa chạy vừa hét: “Không cần trả lại cho em đâu! Thật đấy! Tha cho em đi!”

Tiền Thất cầm chiếc áo khoác hàng hiệu đắt tiền, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác da cũ kỹ rách rưới của mình, cuối cùng dưới ánh mắt [→_→] của hệ thống, ăn nói hùng hồn: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì, tôi chắc chắn sẽ giặt sạch trả lại cho cậu ta.”

[Ha ha.]



Tiền Thất dạo quanh trường một vòng, vết thương trên cổ đã lành hẳn, để tránh phiền phức, cô đến phòng y tế mua một cuộn băng y tế.

Tìm một vòi nước công cộng rửa sạch máu trên cổ, cô quấn mấy vòng băng, cho đến khi trông có vẻ như thật mới quay về ký túc xá.

Lúc này các bạn cùng phòng đều đang học, Trần Miêu Miêu thấy cô trở về, hơi trừng mắt liếc cô một cái.

Tiền Thất không để ý, đi vào phòng tắm, dựa theo ký ức tìm thấy chậu giặt nhỏ của mình, sau khi ném chiếc áo khoác hàng hiệu vào ngâm nước, cô mới nhận ra mình không có bột giặt.

Cô hơi bực bội vò đầu, ló đầu ra nói: “Trần Miêu Miêu, cho tôi dùng chút bột giặt.”

Trần Miêu Miêu đang nhắn tin, run lên một cái, sau đó không vui nói: “Đừng có dùng hết của tôi!”

Tiền Thất nhìn số bột giặt còn một ít của Trần Miêu Miêu, dứt khoát đổ hết vào chậu.

“Ha!” Sướиɠ thật!

[Cô đúng thật là xấu xa…]

“Đừng nói bậy, tôi là người tốt thuần khiết mà.” Tiền Thất vò vết canh trên áo khoác hàng hiệu, vừa vò vừa sờ thấy có vật gì đó trong túi áo.

Cô lấy ra xem, phát hiện là thẻ sinh viên của nam sinh lúc nãy.

“Sinh viên năm ba khoa Ma Thú, Tô Tinh Lạc, ký túc xá B toà 502.”

Tiền Thất tiếc nuối nhìn chiếc áo khoác trong chậu.

[Cô đang nghĩ: thật tiếc, giờ không có lý do để không trả áo nữa rồi, đúng không?]

Tiền Thất: Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy.

Cất thẻ sinh viên cẩn thận, Tiền Thất cởi chiếc áo thun dính máu của mình ra, dùng nước bẩn tiếp tục vò vết máu trên áo.

Sau khi đã giặt sạch sẽ, cô lại hét lên: “Trần Miêu Miêu, cho tôi mượn móc áo của cậu dùng một chút!”

Trần Miêu Miêu đang nhắn tin lại run tay, không nhịn được thò đầu ra khỏi giường, tức giận nói với Tiền Thất: “Trước kia không phải cậu toàn dùng luôn sao! Còn hỏi gì chứ! Cậu bị bệnh à!”

Không ngờ lại gặp phải ánh mắt sâu xa của Tiền Thất.

Trần Miêu Miêu thấy chột dạ, không khỏi nghĩ thầm, sao Tiền Thất lại nhìn mình như vậy? Chẳng lẽ cô biết gì rồi?

Không thể nào, kế hoạch của cô ta và Trần Đồng không chê vào đâu được, vốn dĩ sau khi xong việc cô ta có thể nhận được hai mươi ngàn tệ, nhưng không ngờ Tiền Thất lại có thể sống sót dưới miệng của Hỏa Kỳ Liên.

Sau một lúc suy nghĩ lung tung, Trần Miêu Miêu đang định nói gì đó thì nghe Tiền Thất nói: “Tôi bị đập vào đầu, có chút không nhớ rõ cái nào là móc áo của cậu nữa rồi.”

Bị đập vào đầu? Không nhớ rõ?

Trần Miêu Miêu nghi ngờ đi qua, ánh mắt lướt qua băng y tế trên cổ Tiền Thất, làm sao cũng không hiểu nổi tại sao Tiền Thất lại không chết được.

Vết thương đó rõ ràng đã thối rữa thành như vậy rồi…

“Cho cậu đấy.” Trần Miêu Miêu đưa móc áo của mình cho Tiền Thất, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vậy cậu có nhớ, hôm qua cậu hỏi tôi…”

“Hả?” Vẻ mặt Tiền Thất ngơ ngác: “Hỏi gì cơ?”

Trần Miêu Miêu lập tức mừng như điên: “Không có gì, cậu…”

“Ý của cậu là hỏi cậu về điểm yếu của Hỏa Kỳ Liên à?” Giọng Tiền Thất đột nhiên trở nên kỳ quái, môi áp sát vào tai Trần Miêu Miêu, âm u nói.