Tôi Rất Đáng Sợ Trong Livestream Chương Trình Truyền Hình Tâm Linh

Chương 13-2: Cá heo gì?

Trong ống kính, một cô gái xinh đẹp chầm chậm bước tới, cô mặc chiếc váy dài màu đen huyền bí, ở phần eo là những bông hoa tường vi được thêu bằng sợi vàng, chân váy đều trải đầy những dải huy hiệu ẩn dụ, đi kèm với bước đi, những họa tiết vân chìm lấp lánh, tạo nên một vẻ đẹp bí ẩn và tao nhã.

Dù là những người ở hiện trường hay khán giả trong phòng livestream, tất cả đều không khỏi ngừng thở, theo dõi mỗi cử động của cô gái.

Chỉ thấy cô gái vươn tay ra phía trước, nhẹ nhàng vẫy hai cái trong không trung như muốn gạt đi một thứ gì đó cản trở, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc găng tay ren trắng, đặt nó lên bàn.

Động tác rất tao nhã.

117 hơi hứng thú: "Có phải cô muốn mọi người bị mê hoặc bởi bề ngoài của cô, rồi sau đó đâm sau lưng linh hồn và mang đi một đợt có đúng không?"

Thương Phù thở dài một tiếng, có hơi đắc ý hếch cằm.

117 gần như phát khóc, ký chủ cuối cùng cũng lên sàn, nó đã bắt đầu thích cô ấy rồi!!

"Rất tốt, tiếp tục phát huy!"

"Đúng, tôi cũng cảm thấy rất tốt." Thương Phù mặt không biến sắc nhìn vào ống kính, nở một nụ cười từ thiện: "Nhưng để tôi giả vờ như thế thì cũng khá lạ."

117: ...Tôi không nên.

Ít nhất là không nên.

Cuộc trò chuyện giữa một người một hệ thống rất nhỏ tiếng, không ai chú ý tới. Alena lặp lại quy tắc một lầy nữa: "Nhà ngoại cảm, nhiệm vụ của em là kể cho chúng tôi biết những gì đã xảy ra với cậu bé và nếu có thể, giúp cậu thoát khỏi tình cảnh khó khăn."

Thương Phù gật đầu ra hiệu bản thân đã rõ.

Cô ngồi trước mặt cậu bé, ngẩng đầu nhìn sinh vật khổng lồ trong không trung.

Gương mặt vốn bình tĩnh của Thương Phù rõ ràng mang theo tức giận bởi cái nhìn này, cô tức giận tát một cái: “Lát nữa tính sổ với mày!”

Cả quá trình, đám người đang quan sát Thương Phù lần lượt lộ ra biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Will nhạt nhẽo nói: “Cô… Đây, đây là?”

“Đánh nó á, anh có thấy mảng tường bị bong tróc ở góc không?” Thương Phù chỉ về phía góc bên phải đằng trước, rồi lại chỉ vào không trung: “Nó làm đấy.”

Máy quay vội vàng chĩa về phía đó, không biết từ lúc nào, góc phòng vốn được dọn dẹp sạch sẽ đã chất đầy từng lớp tường bị tróc.

Người quay phim lạnh hết cả sống lưng.

Một hàng dấu chấm hỏi từ từ xuất hiện trong phòng livestream.

Thương Phù.

[???] [Đù má, cho nên ban nãy là?]

[Quạt cho tinh quái đó một chưởng?????]

[Trọng tâm không phải nên là đống bẩn trong phòng sao?]

[Đệch!]

Thương Phù mới không có tâm trạng quan tâm người khác nghĩ thế nào, hiện giờ cô có chút không vui, mà hậu quả của việc cô không vui chính là tiền thuê phòng tăng gấp đôi.

Ngôi nhà của cậu bé cũng thường xuất hiện tình trạng tường bị tróc như vậy, cho nên vừa nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc liền không khỏi run rẩy: “Nó… Nó đi theo!”

Thương Phù rũ mắt nhìn cậu bé run rẩy như Parkinson, thành thật nói: “Đúng vậy, đi theo đó, mắt nó vẫn còn dán trên mặt em kìa.”

“...” Cậu bé run rẩy ngửa người ra sau, kết quả do lực quá mạnh, cả người lẫn ghế đều ngã xuống đất.

Vợ chồng Hanson vội vàng ôm con trai dậy, ánh mắt tức giận nhìn Thương Phù: “Cô ăn nói linh tinh cái gì đấy?”

“Tôi có ăn nói linh tinh cái gì đâu.” Thương Phù xoa cổ tay trái đang chậm rãi hóa thực thể, nhìn cậu bé run rẩy một lúc lâu mới dừng lại, vươn tay nắm lấy cằm cậu bé.

Nam chủ nhà gia đình Hanson tức giận chửi đổng, chuẩn bị ra tay.

Will vội vàng can ngăn: “Xin đừng làm phiền công việc của nhà ngoại cảm.”

Thương Phù nắm lấy cằm cậu bé lắc qua lắc lại, thản nhiên nói: “Ba em từng kinh doanh một sở thú, tình hình kinh doanh tương đối tệ.”

Ngón tay dưới cằm lạnh một cách lạ thường, hàm răng của cậu bé không nhịn được mà run rẩy: “Đúng, đúng vậy… Ba cảm thấy ông ấy có… Có thể làm tốt…”

“Chị hiểu sự tự tin của cha em, chị cũng rất thích cảm giác thử thách này.”

Thương Phù: “Vậy em có biết tại sao ba em lại kinh doanh sở thú không?”

Cái này ba từng nói với cậu bé, cậu bé hít sâu một hơi rồi nói: “Bởi vì thích động vật nhỏ.”

Thương Phù nhíu mày: “Thật đáng yêu, ba nói cái gì em cũng tin.”

“...”

“Vậy anh ta nhất định chưa nói với em anh ta ngược đãi động vật thế nào nhỉ.”

Cậu bé nhớ lại lời thanh minh vừa rồi của ba, vội vàng lắc đầu, giọng nói cũng lớn hơn không ít: “Không phải vậy, chị không biết nguyên nhân, ba em, ông ấy chỉ là muốn bọn em sống sót, là do bị ép đến không còn cách nào!”

“Không phải, bởi vì anh ta thích vậy.”

Nghe những lời chắc như đinh đóng cột của Thương Phù, sắc mặt vợ chồng Hanson trắng bệch, chỉ thấy cô gái thu lại bàn tay nắm lấy cằm cậu bé, dùng ánh mắt an ủi nhìn bọn họ: “Không cần gấp, sắp đến lượt các người rồi.”

Lời này nghe có vẻ giống Diêm Vương đòi mạng, mỗi một giờ đều có cách để mỗi người phải chết.

Hai vợ chồng nhất thời bị lời nói của cô gái dọa sợ.

Một lúc sau, sắc mặt của nam chủ nhà từ trắng chuyển thành đen:”Ăn nói vớ vẩn cái gì đấy, cô biết rõ nội tình à? Đây là sự hy sinh của một người làm cha! Cô thì hiểu gì? Chẳng qua cô cũng chỉ là một con nhóc thôi!”

Thương Phù bĩu môi.

Gì vậy má, rõ ràng cô chỉ muốn bọn họ ngoan ngoãn xếp hàng, vậy mà bọn họ lại muốn nộp tiền thuê phòng gấp gáp như vậy, vậy thì——

“Có phải ba anh từng dạy anh đừng có miệng hùm gan sứa*? Đàn ông như vậy giống như một con bọ xít, sẽ bị vạch mặt giẫm chết ngay tại chỗ, chẳng hạn như bây giờ.”

Nói xong, ánh mắt Thương Phù chuyển về cậu bé giữa tiếng cười vang trong phòng livestream.

Người đàn ông chết trân tại chỗ.

Chỉ có mình anh ta biết, người ba trong lời của Thương Phù, không phải là tự xưng.

… Cô ấy đã lấy được ký ức ba mươi năm trước của anh ta.

Sao có thể chứ?

Người đàn ông kinh ngạc sợ hãi nhìn cô gái, đỉnh đầu và sau lưng đổ từng đợt mồ hôi lạnh, nếu cô thật sự có thể đọc được ký ức chi tiết và lâu dài như vậy thì...

Người đàn ông như rơi vào hầm băng.

Thương Phù một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn người đàn ông, cô chống cằm nhìn cậu bé, tiếp tục đặt câu hỏi:

“Mỗi tối em đều sẽ bị ngạt thở và chết đuối, biết tại sao không?”

Cậu bé cầu cứu nhìn ba mình, thấy ánh mắt của ba chết lặng, mẹ cũng mất hồn mất vía, cậu bé chỉ đành quay đầu lại, ngơ ngác nói: “Báo thù.”

“Bởi vì ba gϊếŧ con cá heo đó, cho nên nó…”

Tuy nhiên lời còn chưa nói xong liền bị âm thanh gõ lên mặt bàn của Thương Phù cắt đứt.

Thương Phù mỉm cười nói:

“Đứa bé ngốc, nói những lời ngu muội gì vậy.”

“Loại ma này rất ngoan, chưa từng làm những chuyện cha gây ra con gánh vác bao giờ.”

Lời vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Cậu bé im bặt, cậu bé có chút hoang mang nhìn Thương Phù: “Gì… Gì cơ?”

Thương Phù không nói lại lần hai.

“Tích tắc, tích tắc.”

Chiếc đồng hồ trên tường lắc qua lắc lại, trên không trung của căn phòng yên tĩnh, nó giống như đang đếm ngược thứ gì đó, lại giống như tiếng đòi mạng.

Nửa phút sau, biểu cảm của mọi người trong phòng dần dần trở nên vi diệu.

Những lời Thương Phù vừa nói lởn vởn trong đầu bọn họ——

Chưa từng làm những chuyện cha gây ra con gánh vác bao giờ.

Vậy thì…

Ai gây ra ai gánh vác?

Trong lòng mọi người đồng thời xuất hiện một suy đoán vừa hoang đường vừa đáng sợ. Bởi vì lời tiên đoán ở vòng tuyển chọn thứ ba, Alena có thể nói là một trong số những người tin tưởng Thương Phù nhất, cô ấy lùi lại một bước theo bản năng, kinh hãi nhìn cậu bé.

Lúc này cậu bé cũng dần hiểu ra ý của Thương Phù, cậu bé hoảng sợ nhìn ba mẹ, sau đó vội vàng nhìn Thương Phù: “Em không có, em thích cá heo nhất, sao em có thể hại bọn chúng được chứ!”

Vẻ mặt Thương Phù không hề thay đổi.

Cô tiếp tục ngẩng đầu nhìn sinh vật trên đỉnh đầu.

Bởi vì thân hình của nó quá lớn, sinh vật này giống như đứa bé bị đánh gãy xương cốt rêи ɾỉ đau đớn cố chui vào không gian chật hẹp. Nhưng mặc dù vậy, đôi mắt của nó vẫn đẹp đến kinh ngạc, giống như một vốc nước được nâng lên từ độ sâu hai mươi nghìn mét dưới đáy biển, vừa trong suốt vừa tinh khôi.

Thương Phù vươn tay, chậm rãi đón lấy giọt nước mắt như trân châu rơi xuống.

“Chị có nói là cá heo à?”