Tôi Rất Đáng Sợ Trong Livestream Chương Trình Truyền Hình Tâm Linh

Chương 10-2: Ai muốn làm người đầu tiên

117 nhảy xuống mặt đất, gương mặt đen nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của Bách Yển.

Phải biết rằng nguồn cấp duy nhất có thể giúp Thương Phù hóa thực thể đó chính là nỗi sợ hãi do chính cô mang đến.

Việc này, bọn họ quen biết nhau từ trước sao?

Má nó vừa gặp liền dọa cho ngu người rồi hả?

Hơn nữa mức độ sợ hãi này có hơi cao phải không?

Phỏng chừng cậu ấy là một người mắc chứng sợ phụ nữ.

117 chậc chậc lắc đầu.

Tuy nhiên, lực chú ý của Thương Phù lúc này đã không đặt ở trên tay nữa rồi.

Sau khoảnh khắc tay trái hóa thực thể, đầu lưỡi của cô cảm nhận một mùi vị khó có thể hình dung.

Giống như rơi vào đại dương êm dịu sủi bọt, hoặc là được đặt vào một đám mây có những làn gió ấm đang thổi.

Thương Phù tham lam mím chặt môi, muốn hương vị này lưu lại lâu hơn.

Chờ đến khi mùi hương gần như biến mất, Thương Phù mới hỏi: “Vị này là vị gì?”

“...”

“Dừa, kẹo sữa dừa?”

Mèo đen nhỏ liếc nhìn người đàn ông ngay cả bóng lưng cũng khắc đầy dòng chữ [Đừng có chạm vào ông đây], liền xác nhận một lần nữa: “Là kẹo sữa dừa.”

Thương Phù ngây thơ chép miệng nói: “Ngon thật đấy.”

Phía sau lưng, Bách Yển đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, nhanh chóng liếc Thương Phù một cái rồi từ từ đóng cửa lại.

Một lúc sau, Bách Yển mới chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, dựa vào cánh cửa, vẻ mặt người lạ chớ lại gần lúc nãy hoàn toàn biến mất sạch sẽ, anh lấy điện thoại ra, không khỏi nhếch mép cười:

[Con gặp được cô ấy rồi.] Hihi.

Cha mạ Bách Yến sớm đã suy luận được chuyện gì đang xảy ra từ phía Thịnh Châu.

Hai người đều thuộc kiểu người vô lo vô nghĩ, những năm này, sau khi hai ông bà biết được tình trạng bệnh tật của Bách Yển thì đã sớm chuẩn bị tinh thần anh sẽ cô độc cả đời, giờ đây tình thế đã có chuyển biến, nhưng cả một tối đứng ngồi không yên chờ đợi tiến triển, một khi nghe được thông báo tin nhắn liền nhanh chóng phi như bay đến chiến trường.

Mẹ Bách trả lời ngay lập tức: [Mẹ tới đây mẹ tới đây! Đã nói những chuyện gì rồi, mau kể cho mẹ hóng với!]

[...]

Bách Yển trầm mặc một hồi: [Vẫn chưa nói chuyện.]

Mẹ Bách: [=^_^=]

Bách Yển biết biểu cảm mặt cười này ý là giận tím mặt, liền nhanh chóng gõ thêm: [Con sợ vừa nói liền thổi cô ấy bay đi mất.]

[Aydo, như vậy có thể tự dát vàng lên mặt đấy.]

Mẹ Bách cẩn thận tỉ mỉ, nói trúng tim đen.

[Con nghĩ con là cái máy sấy thành tinh à, căng thẳng tới nỗi không nói nên lời!]

Bách Yển cứu vãn thể diện: [Không phải.]

Mẹ Bách hừ lạnh một tiếng: [Mẹ còn không hiểu con à? Nghe lời khuyên của mẹ! Hiện giờ không ai thèm đàn ông không có mồm mép đâu, con nói xem, mẹ sinh con ra đẹp trai như vậy để làm gì?]

Bách Yển trầm mặc ba giây: [Khoe khoang?]

[Khoe khoang cái rắm! Mẹ muốn để con lúc làm công xòe đuôi còn có chút năng lực cạnh tranh!] Mẹ Bách chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: [Cha con năm đó chịu thiệt vì như người câm đó!]

Cha Bách mãi không gõ nổi chữ vội vàng gửi tin nhắn: [Quả thật là vậy.]

Mẹ Bách hướng dẫn từ xa: [Hiện giờ con hãy nói chuyện với con bé ngay và luôn! Bằng không mẹ sẽ đi khắp các chi nhánh công ty dưới trướng nhà họ Bách hô hào với mọi người rằng con là một tên biếи ŧɦái chết tiệt dán ảnh gái lạ khắp phòng, lại còn ôm ảnh ngủ mỗi ngày!]

Bách Yển: [.]

Cha Bách: [Tên biếи ŧɦái chết tiệt, nghe mẹ con đi.]

Bách Yển: [.]

Mẹ Bách: [Đếm ngược ba phút.]

Thương Phù vẫn đang nhấm nháp hương kẹo đó, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “Cót két”, cô xoay người, gương mặt đẹp trai đến lạ thường nhưng lại xen lẫn sự lo lắng khó hiểu của Bách Yển đập thẳng vào mắt cô.

Thương Phù nghiêng đầu: “?”

“Chào, chào buổi tối.” Đại não Bách Yển nhanh chóng quay cuồng, anh đột nhiên nhớ tới vai diễn sát thủ xuyên quốc gia lần trước anh đóng. Trên mạng đều nói những chiêu thức mang tính biểu tượng của anh đẹp trai đến mức khiến con người phải phẫn nộ, đẹp trai đến mức xé rách bầu trời!

Bách Yển lập tức dựa vào tường, xỏ một tay vào túi, hơi cúi đầu 45 độ, tích cực khoe ra đường quai hàm sạch sẽ thẳng tắp.

“Tôi tên là Bách Yển.”

Aiya, thật lễ phép! Không những vừa đến thuê phòng liền tặng quà lớn như vậy, trở về phòng còn biết quay lại chào hỏi. Trong lòng Thương Phù vui không chịu được: “Tôi là Thương Phù.”

Sau đó cô liền nhìn thấy mang tai của người này dần dần đỏ lên, Thương Phù tò mò nhìn vài cái, màu đỏ đó như sắp đốt cả thảo nguyên.

“Anh nóng lắm à?”

Bình thường Bách Yển quản lý bản thân rất nghiêm ngặt theo tiêu chuẩn của đàn ông đã có gia đình, anh thực sự không có kinh nghiệm giao tiếp với con gái. Anh thay đổi thành một tư thế khác vẫn đẹp trai như cũ, kéo mạnh cổ áo, biểu cảm vô cùng cool ngầu: “Ừm, chắc là vậy.”

“Có thể thấy rõ.”

Thương Phù dừng lại, cười híp mắt bổ sung thêm: “Nếu nóng thì đến trước tủ lạnh hít gió, nghe nói những viên kẹo sữa dừa rất dễ tan chảy đó nha.”

Lòng bàn chân của sát thủ họ Bạch bất thình lình trượt một cái.



Aiyo, aiyo!

*

Sáng sớm ngày hôm sau, vòng chính thức của 《Giáng Thần》cuối cùng cũng bắt đầu.

Vì để giảm thiểu sự không công bằng đến mức thấp nhất, trước mỗi vòng thi các nhà ngoại cảm sẽ bốc thăm lại lần nữa để chọn đội, đồng thời sau khi kết thúc thi đấu mới có thể biết được số đó tương ứng với MC nào.

Có năm số 1 và bốn số 2, xét theo số lượng thì chọn số hai có cơ hội giành MVP cao hơn, nhưng ai biết được liệu năng lực của các nhà ngoại cảm đội số 1 có kém hơn không?

Tục ngữ có câu, may mắn cũng là một loại sức mạnh, nhưng đối với nhà ngoại cảm mà nói, “May mắn” có thể thao túng.

Cô gái mèo lấy bộ bài tarot ngay tại chỗ, shaman lắc chuông như đang cảm nhận gì đó… Mười phút sau, chín người lắc lấy số, Thương Phù đưa quả bóng đen nhỏ viết số 2 cho nhân viên.

Hai Mc thấy thủ tục trước trận đấu đã xong, liền cùng nhau bước đến trước máy quay.

“Một lần nữa xin chúc mừng các nhà ngoại cảm đã bước vào cuộc thi chính thức, không nói nhiều nữa, hiệp một vòng một của 《Giáng Thần》chính thức bắt đầu!”

“Sau đây xin mời mọi người xem VCR*.”

(*) Viết tắt của Video Cassette Recorder - các video được phát trong quá trình thay đổi bài hát tại concert hoặc tại lễ trao giải.

Lời vừa dứt, VCR liền bắt đầu phát trước mặt mọi người.

Cùng lúc đó, giọng nói của Alena vang lên một cách có trật tự truyền vào tai mọi người:

“Đây là nhà của một vị khách đã nhờ tổ chương trình giúp đỡ trong tập này, như các bạn đã thấy, đây là một căn biệt thự nhỏ hai tầng. Gia đình nhà Hanson kinh doanh một xưởng may nhỏ có uy tín ở địa phương, gia đình hạnh phúc, cuộc sống rất sung túc.”

“Nhưng ba tháng trước đã xảy ra một chuyện, khiến cho gia đình bình thường này có sự thay đổi rất lớn.”

“Ban đầu là bức tường vừa mới sơn xong liền vỡ nát, tiếng người ồn ào không thể giải thích được, tiếng viên bi liên tục rơi xuống cả ngày lẫn đêm,... Lúc đó bọn họ tưởng rằng do kết cấu của căn nhà không được vững chắc hoặc trong nhà có chuột, nhưng sau khi cải tạo lại căn nhà, những sự cố như vậy vẫn tiếp tục xảy ra, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.”

“Bước ngoặt là vào một ngày của nửa tháng trước. Ngày đó, nữ chủ nhà vốn ngủ không sâu nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, cô ấy vốn định quay người lại tiếp tục ngủ, nhưng không hiểu sao tim lại đập rất nhanh, thế nào cũng không ngủ được. Cuối cùng, cô ấy ngồi dậy tìm kiếm nơi phát ra âm thanh liền phát hiện, là con trai mình lăn xuống gầm giường trong lúc ngủ mơ.”

“Nữ chủ nhà vốn tưởng rằng trẻ con ngủ không ngon giấc, nhưng ai mà biết được khi bà ấy đặt con trai vào giường liền phát hiện, gương mặt của con trai đã xanh tím, rơi vào trạng thái hôn mê ngạt thở.”

“Tuy nữ chủ nhà đã mau chóng gọi 120, đứa bé cũng thoát khỏi nguy hiểm kịp thời, nhưng vận hạn của cậu bé đã bắt đầu từ đây.”

“Cụ thể trên người cậu bé đã xảy ra những gì, để kiểm tra năng lực của các nhà ngoại cảm, chúng tôi tạm thời không nhắc đến, nhưng có thể chắc chắn rằng, trạng thái tinh thần của đứa bé hiện tại đã khá xấu, nếu không can thiệp sẽ gặp rắc rối lớn.”

“Ngoài ra, gia đình Hanson đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau trước khi yêu cầu giúp đỡ trong chương trình của chúng tôi, thầy phong thủy chắc chắn rằng cấu trúc của căn nhà bọn họ không có vấn đề gì, chuyên gia tâm lý cho rằng tất cả mọi thứ đều do bệnh về tinh thần gây ra. Nhưng khách mời tin chắc rằng không có cái gọi là bệnh tinh thần, bằng chứng là dưới trướng bọn họ có hàng trăm nhân viên, nhà máy kinh doanh rất tốt, quan hệ hàng xóm thân thiện.”

Alena nói xong liền nhìn Will, công bố nhiệm vụ:

“Các nhà ngoại cảm cần phải đoán ra được đứa bé của nhà này đã xảy ra chuyện kỳ quái gì, là bệnh hay là do ma quỷ quấy phá? Nguyên nhân gây ra chuyện kỳ quái này là gì? Nếu như có thể, hãy giúp bọn họ giải quyết phiền phức này.”

“Khách cầu cứu đã chờ ở trong phòng chờ rồi, các nhà ngoại cảm có thể vận dụng các phương pháp khác nhau để phán đoán——”

“Có nhà ngoại cảm nào muốn làm người đầu tiên không?”