Tôi Rất Đáng Sợ Trong Livestream Chương Trình Truyền Hình Tâm Linh

Chương 9-2: Người trong mộng

Bách Yển cẩn thận xem văn kiện rồi nói: “Cứ như vậy đi, sáng mai chúng ta sẽ tổ chức họp báo.”

Hợp tác hai năm, hai người sớm đã thành bạn bè, sau này số lần gặp mặt sẽ ít đi nhiều, Thịnh Châu thản nhiên chọn một đề tài tán gẫu: “Gần đây có rất nhiều đạo diễn hỏi thăm tình hình của cậu, đạo diễn Vương biết cậu sắp rút khỏi giới giải trí, liền gọi cho tôi liên hoàn 20 cuộc điện thoại như muốn đoạt mạng, muốn tổ chức cho cậu bữa tiệc rút khỏi giới bằng được, tất nhiên tôi từ chối giúp cậu rồi.”

Bách Yển thản nhiên gật đầu.

“Ha ha, đây cũng không tính là gì, có cái này hài lắm, tháng trước có một chương trình truyền hình nước ngoài thế mà lại mời cậu đi làm MC.”

“Chương trình truyền hình?” Bách Yển nhíu mày.

“Đúng vậy, buồn cười lắm. Cả nước Hoa ai mà không biết cậu không nhận chương trình truyền hình, cái chương trình nước ngoài này cũng chẳng chịu điều tra kỹ trước gì cả.”

Thịnh Châu vừa cười vừa lắc đầu: “Lại còn chương trình truyền hình về tâm linh, người nước ngoài thực sự rất giỏi làm những chuyện kỳ

lạ này, bạn gái tôi mỗi ngày đều ở trong phòng livestream, suốt ngày rủ tôi xem cùng.”

Lúc này quản gia bưng trà lên.

“Cảm ơn chú.” Thịnh Châu nhận chén trà đang định tiếp tục nói chuyện, âm báo tin nhắn wechat đột nhiên vang lên, anh ta mở điện thoại, vài bức ảnh “ding dong” gửi đến.

“Cậu xem tôi vừa nói cái gì? Bạn gái tôi lại giới thiệu vợ mới của cô ấy rồi này!”

Bách Yển thản nhiên liếc nhìn điện thoại, bàn tay đang cầm chén trà bỗng nhiên cứng đờ giữa không trung.

Thịnh Châu trả lời tin nhắn của bạn gái xong, ngẩng đầu lên liền thấy hành động kỳ quái của Bách Yển, anh ta tò mò hỏi: “Sao thế?”

Bách Yển vô thức chuyển động yết hầu, có chút không dám tin nhìn màn hình điện thoại của người đại diện

Cơ thể của anh hơi nghiêng về phía trước: “Nữ sinh này…”

Thịnh Châu: “Hử?”

Thịnh Châu đang định hỏi, một tiếng “răng rắc” trong trẻo vang lên, hương trà tao nhã đột nhiên lan đến trước mũi anh ta.

Ánh mắt Thịnh Châu dần dần dịch chuyển, cuối cùng nhìn về phía chân Bách Yển, chén trà cổ làm bằng sứ Thanh Hoa vỡ thành tám mảnh bên chân Bách Yển, nước trà đã lan đến gót giày.

Thịnh Châu: ???

Quản gia ở bên cạnh vội vàng bước tới liền bị cánh tay của Bách Yển ngăn lại: “Cho tôi xem.”

Thịnh Châu chớp chớp mắt.

Bách Yển mím môi mỏng, anh đã nhìn rõ, không cần phải xác nhận nữa. Anh dùng ngón tay thon dài chỉ vào bức ảnh trên giao diện WeChat rồi đi thẳng vào vấn đề: “Cô ấy đang ở đâu?”

Thịnh Châu: “...”

Anh ta cảm thấy biểu cảm của mình lúc này chắc chắn vô cùng đặc sắc.

Bách Yển, một diễn viên nổi tiếng của giới giải trí trong nước, trông có vẻ rất chảnh nhưng thực ra lại là người mắc chứng sợ phụ nữ cấp độ mười, từ trước đến giờ đều đơn côi lẻ bóng một mình, cả ngày trưng ra cái mặt thối, giống như bị dị ứng khi nói chuyện với con gái.

Nhưng mà, hiện giờ——

“... Đù má.”

“Bách Yển.” Thịnh Châu sốc đến ngu người: “Mẹ nhà cậu, nhan cẩu* à??”

(*) Chỉ người nghiện sắc đẹp.

Mười phút sau, Thịnh Châu gọi điện thoại cho tổ chương trình của 《Giáng Thần》, rồi lại trao đổi tài nguyên không thể cưỡng lại được với MC nào đó đã định trước, cuối cùng rời khỏi nhà họ Bạch với vẻ mặt chết lặng.

Trên sofa, Bách Yển cầm điện thoại cười đến phát ngốc, quản gia đứng ở bên cạnh như ngồi trên đống lửa.

Ông ấy là người nhìn Bách Yển trưởng thành từ nhỏ, vô cùng hiểu rõ tính cách của Bách Yển.

Đừng thấy bên ngoài chảnh tới mức đứng thứ hai không ai nhận thứ nhất, nhưng mỗi khi về nhà anh giống như được giải phong ấn, vui vẻ đến mức giống như Nhị Cẩu Tử cuối cùng cũng được làm chính mình sau khi làm màu xong.

Tất nhiên, Bách Yển là người vô cùng chú trọng hình tượng, bình thường anh chỉ ngừng tỏ vẻ cool ngầu khi ở trước mặt cha mẹ, từ lúc nào mà không tránh ông ấy vậy?

Hả?

Chuyện gì thế này?

Quản gia nhất thời rơi vào tình huống khó xử không biết có nên tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra hay không.

Tin tức trên mạng thực sự quá ít, Bách Yển dùng ngón tay vuốt ve nốt ruồi trên khóe mắt cô gái, hít sâu một hơi, đứng dậy đi lên lầu.

Góc cuối cùng tầng ba là phòng ngủ của anh, anh chạy bước nhỏ đến trước cửa, sau đó, chậm rãi đẩy cánh cửa phòng ngủ ra.

Lúc này đang là giữa trưa, những đám mây như làn sóng màu di chuyển qua lại trên bầu trời, gió thổi nhè nhẹ, từng tầng mây bay. Ánh nắng vừa hay bừng sáng lên, mọi thứ trong căn phòng đều rõ ràng.

Đây là một căn phòng chứa đầy những bức tranh sơn dầu.

—— Đều là bức tranh sơn dầu vẽ một cô gái.

Có bức mặc đồng phục học sinh nằm ngủ nhẹ nhàng trên mặt bàn, có bức đeo cặp sách trên lưng bước đi chậm rãi, có bức cầm hoa tươi bước trên đại lộ rợp bóng cây.

Còn bức đối diện với giường ngủ, là một khung tranh cao hai mét.

Cô gái với đôi chân trần đang đứng dưới giá treo cổ, bối cảnh là hoa hồng phủ kín bầu trời, vài con quạ đen bay trên không trung, váy màu đỏ như máu tung bay trong gió, gò má cô gái đầy bụi bặm, không được sạch sẽ, nhưng đôi mắt lại sáng ngời rạng rỡ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào với máy ảnh.

Vừa can đảm vừa bình tĩnh.

Đã đến mức thoát khỏi thế tục.

Góc bên phải của bức ảnh có một hàng chữ nhỏ: [1761-1779, Aurora.]

Bách Yển vươn tay xoa nhẹ nốt ruồi son ở khóe mắt cô gái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì ra em có tên tiếng Trung.”

Một lúc sau, anh cẩn thận tháo chiếc nhẫn trên tay ra, cẩn thận xâu vào sợi dây chuyền bạc rồi đeo lên cổ.

Đây là chiếc nhẫn Bách Yển đeo từ năm 20 tuổi cho đến giờ, kể từ khi anh xuất đạo, đã được người hâm mộ bàn luận rất nhiều.

Có người đoán anh tảo hôn, có người đoán anh yêu mà không có được, có người đoán anh ở góa, nhiều người đoán đây chỉ là vật trang sức.

Nhưng không ai biết rằng trong bốn phán đoán đó thật ra, có thể đều đúng.

Thịnh Châu đã đặt xong vé máy bay, Bách Yển thu dọn hành lý, cuối cùng do dự một giây, quay người nhét chìa khóa xe đua vào trong thùng rác rồi chụp ảnh, gửi vào trong nhóm gia đình ba người.

[Sau này con sẽ không đua xe nữa.]

[À đúng rồi.]

Bách Yển chuyển chủ đề thuận lợi không chút dấu vết: [Lúc nãy có người đăng ảnh cô gái mà con thích ngay trước mặt con, con liền đuổi người đó đi ngay tại chỗ, người nhà, mọi người có thấy con làm đúng không?]

Cha Bách: [?]

Mẹ Bách: [!]

Bách Yển: [Bạn bè đồng ý thì nhập ủng hộ nhé.]

Cha Bách: [Ủng hộ.]

Mẹ Bách: [Ủng hộ!]