Tôi Rất Đáng Sợ Trong Livestream Chương Trình Truyền Hình Tâm Linh

Chương 7-2: Một mình tôi cũng sống được!

Thương Phù đánh giá năng lượng ủ rũ quanh người Hạ Lâm Thư, không tiếp tục nói chuyện. Cô nằm bò trên ghế, ngâm nga hát câu được câu không.

Hiện giờ Hạ Lâm Thơ thật sự không có hứng thú trò chuyện. Tưởng Dật sắp đến rồi, sắp tới không những phải sớm chiều bên nhau với anh ta mà còn phải xào couple. Cô ấy lấy ra chiếc điện thoại tổ chương trình vừa trả lại, mở app Bilibili*, đeo tai nghe bắt đầu lướt video hài.

(*) Là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anima và trò chơi từ Trung Quốc.

Một lúc sau, có một bóng người ngồi đối diện với cô ấy, Hạ Lâm Thư không thèm ngẩng đầu lên tiếp tục lướt video, trong thời gian nghỉ giữa các video, cô ấy thoáng thấy một người đàn ông ăn mặc như bác sĩ mỏ chim đang quấy rối cô gái vừa rồi một cách trắng trợn.

Tay áo của người đàn ông rất rộng, che kín bàn tay của họ, nhưng rõ ràng là anh ta đang lôi kéo tay cô gái, sống chết không chịu buông ra.

Hạ Lâm Thư híp mắt, nhanh chóng cất điện thoại đi.

Hạ Lâm Thư là người có khát vọng cứu giúp mãnh liệt. Lần đầu tiên cô ấy gặp Tưởng Dật, là lúc trên đường về nhà thấy anh ta bị đám côn đồ đòi tiền với vẻ mặt uất ức, cô ấy tức giận tới mức dùng Phật Sơn Vô Ảnh Cước* lấy nhu thắng cương đánh đám côn đồ đến nỗi mẹ cũng không nhận ra, còn tự coi mình là hộ hoa sứ giả (*) của Tưởng Dật.

(*) Là tuyệt chiêu phi phàm lợi hại, một trong những độc chiêu nổi tiếng của võ thuật Trung Hoa và gắn liền với tên tuổi Hoàng Phi Hồng.

(*) Thường dùng để chỉ những người bảo vệ mỹ nhân.

Một lần bảo vệ chính là ba năm, từ trung học năm nhất đến năm ba.

Tiếp theo đó là năm năm yêu xa.

Hành trình tình yêu kéo dài tám năm, cuối cùng kết thúc bằng việc Tưởng Dật nɠɵạı ŧìиɧ.

Thấy cô gái bị ức hϊếp, Hạ Lâm Thư thở dài, sải bước về phía trước, dùng tay hất cánh tay Leno ra: “Anh đang làm gì đấy?!”

Lúc này Thương Phù đang battle với người đàn ông, ban nãy lúc cô đang ngâm nga hát đột nhiên một cánh tay vươn ra, cô nhanh chóng nắm lấy, còn dùng ba phần lực bẻ ngược cổ tay người đàn ông.

Leno đang khó khăn tránh thoát khỏi Thương Phù, đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ như vậy vỗ bay đi, nhất thời không biết nên cảm thấy đau đớn hay vui vẻ.

Ban nãy anh ta chỉ muốn thăm dò Thương Phù một chút, kết quả không ngờ cô gái này lại có sức lực mạnh như vậy, thậm chí anh ta còn có thể nghe thấy tiếng xương cổ tay anh ta kêu rắc rắc, nhưng bởi vì chiếc mặt nạ mỏ chim đã che đi hoàn toàn gương mặt của anh ta,, cho nên người ngoài trông anh ta có vẻ thành thục lão luyện, nhưng thật ra cơ mặt anh ta đang co thắt.

Nhưng cũng có thu hoạch. Leno thâm thúy nhìn Thương Phù một cái, xoay người rời đi.

Cô mặt không biểu tình nhéo nhéo đầu ngón tay. 117 vô tình bắt gặp ánh mắt của Thương Phù, vô thức rùng mình, dạng thẳng cẳng trên sàn nhà.

Vẻ mặt mèo đen nhỏ đầy đau khổ, chờ đến khi nó nhăn răng che hai quản trứng của mình đi rồi nhìn Thương Phù, Thương Phù đã bắt đầu trực trào nước mắt.

117: ??

Hạ Lâm Thư nhíu mày: “Ban nãy cô bị ức hϊếp sao không phản kháng?”

Thương Phù và Hạ Lâm Thư nhìn nhau vài giây, sau đó hoảng sợ lắp bắp túm váy: “... Tôi không dám.”

“Cầu cứu cũng không dám thì sao người khác có thể giúp cô?”

“Nhưng, không phải cô đã giúp tôi rồi sao?” Thương Phù ngẩng đầu, tuy vành mắt ửng đỏ, nhưng vẫn cố mỉm cười mím môi, cô lấy ra một tấm thẻ người tốt: “Cô thật tốt.”

Hạ Lâm Thư: “...”

Cô ấy thật sự quá rõ về bản thân mình, cô ấy căn bản không thể ngoảnh mặt làm ngơ với ánh mắt này được.

Hạ Lâm Thư thở dài, nhẹ nhàng hỏi tình hình Thương Phù: “Anh ta chạm vào chỗ nào của cô rồi, có đau không, cô không bị thương chứ?”

Thương Phù: “Anh ta nhéo cổ tay tôi, đau quá.”

Hạ Lâm Thư nhanh chóng kiểm tra cổ tay của Thương Phù, cô ấy nắn cổ tay một cách thành thục, sau khi kiểm tra kĩ một phen, nửa phút sau cuối cùng cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm: “Không cần phải lo đâu, không bị thương.”

117: … Bị thương mới là lạ đó.

Cô gái này thật là lực bạt sơn hà khí cái thế*.

(*) Câu nói trích trong Sử ký viết về nhân vật Hạng Vũ, nghĩa là sức ta nhổ được núi, uy vũ bao trùm thiên hạ.

“Vậy là được.” Thương Phù cúi đầu nhìn bàn tay của Hạ Lâm Thư, ban nãy lúc Hạ Lâm Thư tay không đánh địch cô liền chú ý tới bàn tay này rồi.

Hạ Lâm Thư tưởng rằng Thương Phù không thích tiếp xúc với người khác, cô ấy liền vội vàng buông tay ra, kết quả lại bị Thương Phù nhanh tay nhanh mắt kéo lại.

Hạ Lâm Thư: “Sao thế?”

Thương Phù chớp chớp mắt, hàng mi cong cong phản chiếu bóng dưới mắt : “Cô, cô có thể làm bạn với tôi được không?”

“Hả?”

“Bộ nail của cô là cô tự làm hả? À không phải, ý của tôi là tôi không có bạn bè.” Thương Phù nhìn bộ nail xinh đẹp của Hạ Lâm Thư, nước mắt lưng tròng.

“Tất nhiên, cô có thể từ chối!”

Hạ Lâm Thư đã bắt được khoảnh khắc mơ hồ ẩm ướt, tim đập nhanh, chân tay lúng túng bắt đầu rút ra tờ khăn giấy.

Thấy Hạ Lâm Thư lúc này vẫn đang mò tìm khăn giấy, nước mắt Thương Phù lập tức than thở khóc lóc.

“Không sao, một mình tôi cũng có thể sống!” Thương Phù bướng bỉnh ngước mắt lên, bờ vai run rẩy như thiên nga gãy cánh: “Chỉ là, ồ, chẳng qua cũng chỉ là một trận động đất trong thế giới của tôi, tôi nằm ở bên dưới hét lên yếu ớt, những con người thờ ơ lạnh lùng giẫm lên thân thể của tôi, tôi, tôi thương nặng sắp chết, tôi đã chết rồi——”

117 lặng lẽ che đi hai tai.