Tôi Rất Đáng Sợ Trong Livestream Chương Trình Truyền Hình Tâm Linh

Chương 4-2: Sầu riêng ngon

Người đại diện có hơi không thể tưởng tượng nổi nói: “Chương trình kinh dị như vậy cũng không thể dập tắt được hưng phấn của cậu ta à?”

Hạ Lâm Thư nghe tới đây lại càng tức giận hơn: “Chị cũng biết chương trình này rất kinh dị à?! Em đã nói là em không đi em không đi, công ty ép em phải đi, đến cũng thôi đi lại còn muốn em phải giành được top 3, em là người có năng lực đó à?”

Người đại diện đuối lý, cô ta nhỏ giọng biện bạch: “Aizz, không phải em tiến vào vòng tuyển chọn thứ hai rồi sao?”

“Đúng vậy, hoàn toàn dựa vào sự đơn độc và dũng cảm.”

Trước khi Hạ Lâm Thư bước vào giới giải trí, cô ấy đã tốt nghiệp trường đại học top 3 thế giới, bằng cử nhân ngành tâm lý học, bằng thạc sĩ ngành logic học, ở vòng tuyển chọn đầu tiên cô ấy chọn “Hồi tưởng”, cô ấy đã suy luận sơ bộ về hoàn cảnh gia đình của người nọ bằng việc quản lý biểu cảm, cách diễn đạt ngôn ngữ,... của người nghiệp dư, ở vòng tuyển chọn thứ hai hoàn toàn là do Annabelle đã gây tổn thương sâu sắc cho cô ấy cho nên cô mới lọt vào vòng thứ ba một cách mơ hồ.

Tính nóng nảy của Hạ Lâm Thư đến nhanh đi cũng nhanh, trải qua mười phút giao tiếp tinh thần, cuối cùng cô ấy cũng ngừng lên án: “Em cúp đây.”

“Ấy đừng.”

“Sao thế?”

“Cái đó, vốn dĩ định nói với em từ sáng.” Người đại diện có hơi khó nói: “Tưởng Dật xác nhận sẽ đảm nhiệm vai trò MC của 《Giáng Thần》, ngày mai, à không, sáng nay em có thể gặp được cậu ta.”

Hạ Lâm Thư: “Cho nên?”

Người đại diện thừa thắng xông lên nói: “Công ty biết năng lực của em, bọn họ hy vọng sau khi em tiến vào vòng ba có thể lựa chọn đội của Tưởng Dật, lưu lượng mà cậu ta có em cũng biết đấy, công ty khó khăn lắm mới giúp em ra mắt, Tưởng Dật đã đồng ý xào couple với em…”

Hạ Lâm Thư vội vàng cắt ngang: “Không phải chứ chị Vương, chị không biết quan hệ của em với Tưởng Dật sao?”

Người đại diện: “Là cấp cao của công ty quyết định, em chịu ủy khuất một thời gian, coi như đạp lên cậu ta để bò lên vị trí cao hơn!”

Hạ Lâm Thư xắn tay áo lên định nói tiếp, người đại diện ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại nhanh như chớp.

“...”

Hạ Lâm Thư ném điện thoại xuống giường, hai mắt mờ mịt ôm lấy gối nằm xuống. Cô ấy vẫn còn nhớ lại cảm xúc của mình khi đứng bên ngoài phòng ngủ một năm trước.

Vừa suy sụp vừa tuyệt vọng.

—— “Anh Dật, có phải hôm nay bạn gái anh về nước đúng không?”

—— “Ừm, đánh nhanh thắng nhanh.”

Nghĩ tới chuyện năm đó, Hạ Lâm Thư vùi đầu vào trong chăn.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Thương Phù giấu Belle vào trong túi, cô ôm mèo đen nhỏ vui vẻ xuống tầng.

Vừa đến tầng ba, cánh cửa phòng ở chỗ ngoặt liền mở ra.

Tối qua Yamamoto ngủ dưới đất cả đêm. Tuy là tấm thảm rất dày nhưng cậu ta vẫn cảm thấy cậu ta đã bị cảm lạnh, bằng không thì tại sao đầu óc lại lâng lâng, choáng váng vậy nhỉ?

Hiện giờ đầu óc cậu ta như đang ở trên mây, cậu ta không xác định được chuyện xảy ra tối qua là mơ hay là thật.

Thương Phù nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Yamamoto bực mình khua tay: “Đừng có làm thân với tôi.”

Thương Phù không hề để ý, hiện giờ trong lòng cô đang ấp ủ lòng biết ơn.

Thương Phù dựng ngón tay giữa lên với Yamamoto, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nói: “Cậu xem, đều là công lao của cậu đấy.”

“Hay là cậu cố gắng thêm chút nữa? Chỉ thiếu một nửa thôi.”

117: …

Yamamoto: …

Máy quay hiện tại chỉ quay ở tầng một, Yamamoto nhìn cô gái đang làm điệu bộ chế giễu mình thì lập tức muốn ra tay: “Đm, cô bị bệnh à.”

Kết quả tay còn chưa kịp chạm vào người Thương Phù, cậu ta đã dừng lại.

Ngón tay của Yamamoto bắt đầu run rẩy: “Cô cô cô, nó nó nó nó——”

Belle thò đầu ra khỏi túi của Thương Phù, nở nụ cười thèm muốn: “Anh làm như vậy sẽ đẩy Phù Phù ngã cầu thang đấy, đẩy bé đi, đẩy bé đẩy bé!”

Đồng tử của Yamamoto lập tức giãn to, yết hầu của cậu ta phát ra tiếng kêu trầm thấp ngắn ngủi, sau đó cậu ta ôm tai lao xuống tầng, trong lúc lao xuống cậu ta còn va phải năm vị khách mời, ngã lăn quay xuống đất ba lần, vừa lăn vừa bò xuống tầng một.

Alena nhíu mày hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Yamamoto dùng sức đẩy Alena ra, vừa chạy ra khỏi cửa vừa lắc đầu nói: “Búp bê, búp bê, thì ra thật sự có ma, đừng có đến tìm tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi!!”

Dưới ánh mắt sững sờ của mọi người, chàng trai lao ra khỏi cửa như một con lợn hoang lao ra khỏi rừng.

Để lại một tàn ảnh màu trắng.

Thương Phù nhìn ngón giữa và ngón cái đang chậm rãi hóa thực thể, cô chớp mắt rồi lại mím môi.

“117, hình như có cái gì là lạ chui vào miệng tao rồi.”

117 đang chết lặng nhìn ngón tay của Thương Phù, đột nhiên nghe được những lời này, nó liền sửng sốt.

Nó suy nghĩ mất mấy giây mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thương Phù là ma quỷ, cô đã mất đi vị giác gần ba trăm năm, cho nên cô không hiểu được mùi vị sợ hãi vô cùng phổ biến như những ký chủ con người trước đây.

Nó nhảy lên vai cô giải thích: [Ngàn người ngàn vị. Mỗi một sự sợ hãi đều có mùi vị khác nhau, đây là mùi vị sợ hãi của Yamamoto.]

[Chỉ khi giá trị sợ hãi của một đối tượng nào đó với cô đạt đến một mức nhất định, cô mới có thể nếm được tư vị của sự sợ hãi.]

Thương Phù trầm ngâm gật đầu: “Vậy đây là vị gì?”

“Vị sầu riêng.”

“Vậy sau này tao ăn sầu riêng có thể có vị rồi à?”

“... Maybe?”

Thương Phù bị miếng bánh lớn* của ông trời đập đến choáng váng: “117, mày nghe tao nói.”

(*) Miếng bánh rơi từ trên trời xuống ý chỉ sự may mắn từ trên trời rơi xuống

117: ?

Thương Phù dùng tay xếp thành hình trái tim: “Hãy nghe tao nói cảm ơn mày [Chắp hai tay trước ngực], nhờ có mày [Ngón tay], mà bốn mùa đều ấm áp [Cầu vồng cầu vồng]*.”

(*) Nu9 chế từ bài hát 听我说谢谢你 - 李昕融 Hãy nghe em nói lời cảm ơn cô - Lý Hân Dung

117: …

Mẹ nó,

Rút! Rút! Rút! Rút!