Đại Tiểu Thư Sinh Hoạt Ở Nông Thôn

Chương 5: Thay đổi xưng hô

Chương 5: Thay đổi xưng hô

Nàng tìm được Lâm di nương và Đinh Minh Phú, ba người lên xe ngựa rời đi Đại Lý Tự.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Đinh Minh Phú đánh xe hỏi.

“Đến nha môn đi. Thân phận hiện tại của ta và di nương vẫn là nha hoàn, đến nha môn đổi thành lương tịch mới xem như hoàn toàn tự do.” Nàng trả lời.

“Thật là phiền phức, sao bọn họ không cho chúng ta trực tiếp chuộc thân luôn chứ?” Lâm di nương buồn bực nói.

“Vì tiền chứ sao, quan hệ giữa các nha môn nói đơn giản nhưng cũng phức tạp, bên này cần tiền, bên kia cũng muốn tiền, cho nên mỗi chỗ lấy một ít, đi làm thủ tục cũng phải vòng vèo hết nơi này đến nơi khác.

Ta kể cho di nương nghe, trong lúc chờ các ngươi đến, ta lân la làm quen với người xử lý thủ tục, nghe bọn họ nói tiền chuộc thân của mấy nữ quyến các ngươi cũng là có khác nhau, chính thất giá khác, đích thứ giá khác, di nương giá khác, nghe bọn họ nói chính thất phu nhân một người cần hai trăm lượng, đích tiểu thư cao tới năm trăm lượng, rất nhiều nhà đến chuộc người đều dây dưa dây cà không muốn tốn nhiều tiền như vậy.

Ta thấy lần này các nha môn tuyệt đối kiếm lời một bút lớn, đây còn là chưa tính tiền các ngươi phải đóng khi đổi thành lương tịch đó.” Đinh Minh Phú cảm khái nói.

“Bọn họ đây là vừa muốn giẫm đạp thể diện vừa muốn bóc lột người khác đến cùng mà.” Lâm di nương hậm hực nói, nói xong lại quay sang lo lắng hỏi nữ nhi: “Thanh Như, chúng ta còn đủ tiền để đổi tịch sao?”

Nàng cười trấn an Lâm di nương: “Di nương đừng lo lắng, ta cảm thấy tiền trong tay dư dã để đổi tịch. Lúc quan binh đạp cửa xông vào tiểu viện, ta thấy tình huống không đúng liền cầm ngân phiếu và giấy tờ quan trọng nhét vào trong áσ ɭóŧ.

Khi thay đồ ngục tốt cũng không có soát người cho nên tiền bạc và giấy tờ đều còn nguyên. Sau khi đổi tịch xong, chúng ta liền dời hộ khẩu đến ngoại thành, ta có một căn nhà ở ngoại thành, giấy tờ nhà ta cũng mang theo, làm thủ tục xong xui đêm nay chúng ta liền ở đó.” Đã giải thích tại sao trên người nàng lại có tiền, vừa lúc che giấu sự tồn tại của không gian. Không gian là bí mật của nàng, đã là bí mật thì không nên nói ra ngoài.

“Vậy thì tốt quá rồi.” Lâm di nương vui mừng nói, nói xong lại thở dài, “Chờ chúng ta dàn xếp xong lại đi thăm phụ thân của ngươi, cũng không biết có thể vào thăm phụ thân ngươi được không?”

“Chúng ta cứ thử xem sao, nếu không gặp được phụ thân, chúng ta lại nhờ người đưa chút đồ vật cho phụ thân và mấy người tổ phụ.” Nàng an ủi nói.

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Ba người câu được câu không nói chuyện với nhau, bất tri bất giác liền tới nơi xử lý hộ tịch, lúc chuẩn bị đi vào nàng đưa cho Đinh Minh Phú ngân phiếu hai trăm lượng bạc, nói: “Ngươi cầm trước, thiếu bù nhiều ngươi cầm, đưa tiền sảng khoái một chút, làm bọn họ nhanh chóng xử lý xong.”

“Được, việc này ta rành, ta giao tiếp với bọn họ nhiều lần như vậy sao có thể không biết tính của bọn họ, yên tâm đi, việc này giao cho ta tuyệt đối thành.” Đinh Minh Phú tự tin nói.

Đinh Minh Phú đi ở phía trước làm tốt công việc giao tiếp với quan sai, nàng và Lâm di nương đi theo phía sau thuận lợi xử lý tất cả thủ tục, hộ tịch trở thành lương tịch, hộ khẩu cũng chuyển đến ngoại thành.

Sau khi ra khỏi nha môn, Lâm di nương không kìm chế được, kích động cười nói: “Rốt cuộc cũng tự do rồi.”

“Đúng vậy, chúng ta tự do rồi.” Nàng nhìn Lâm di nương cười nói: “Lúc này ta cũng nên thay đổi xưng hô, mẫu thân, từ hôm nay trở đi ta sẽ gọi ngươi là mẫu thân, hiện tại tình cảnh của chúng ta đã khác xưa, nhà của chúng ta cũng không hề là nhà quan lại quyền quý, cho nên chúng ta có thể sống theo ý mình, ta đã muốn gọi ngươi là mẫu thân từ lâu, nhưng bởi vì hoàn cảnh không cho phép, như lúc này cũng tốt, không cần để ý lễ nghi quy củ gì đó, ta có thể thoải mái hào phóng gọi ngươi là mẫu thân. Mẫu thân, lúc này ta cảm thấy rất vui vẻ.”

Lâm di nương nghe thấy nữ nhi gọi chính mình là “Mẫu thân” liền ngơ ngác dừng lại bước chân, có chút luống cuống nhìn nữ nhi, tiếp theo lại nghe được những lời thổ lộ tình cảm của nữ nhi, nàng kích động ôm lấy nữ nhi, nghẹn ngào nói: “Ngoan nữ nhi, mẫu thân cũng rất vui vẻ.” Vừa nói xong câu này, nước mắt không kìm chế được mà tuôn trào ra, khóe miệng cong lên thật cao, trong mắt tràn ngập vui mừng cùng thỏa mãn.

“Mẫu thân...” Trần Thanh Như cũng ôm lấy Lâm di nương, cảm xúc ngổn ngang có chút nói không nên lời. Cho dù trước khi xuyên qua nàng đã là người trưởng thành, tính tình và cách đối nhân xử thế đã định hình, nhưng sống cùng nhau nhiều năm như vậy, nàng có thể cảm nhận được Lâm di nương là thật sự yêu thương quan tâm muốn tốt cho nàng, nàng cũng thật sự đem Lâm di nương trở thành mẫu thân của nàng.

Hai người ôm nhau một lúc, nàng buông Lâm mẫu ra trước nói: “Mẫu thân, nơi này là nha môn, chúng ta dừng lại lâu không tốt cho lắm, chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này trước đi.”

“Đúng đúng, không nên ở lại đây lâu, nơi này chẳng có gì tốt.” Lâm mẫu vội vàng nói.

“Chúng ta đi ăn cơm trước được không?” Nàng cười nói.

“Được được, đều nghe ngươi.” Lâm mẫu cầm tay nàng cười vui sướиɠ nói.

“Bữa cơm này ta mời.” Đinh Minh Phú hào sảng nói.

Sau khi ăn cơm xong ba người lại đi mua đồ dùng sinh hoạt cho Lâm di nương, trên đường về lại ghé vào cửa hàng may vá Hoa Mỹ của Trần Thanh Như.

“Lão bản, ngươi đến rồi.” Chưởng quầy nhìn thấy ba người tới lập tức tươi cười đón tiếp.

“Lý chưởng quầy, cửa hàng buôn bán vẫn tốt chứ?” Trần Thanh Như cười hỏi.

“Vừa qua khỏi tết không bao lâu, tình trạng tương tự như năm rồi, cũng có người mua rải rác, nhìn chung vẫn ổn.”

“Ta đã biết, mấy hôm nữa ta sẽ đưa mẫu quần áo mới tới, lúc đó liền có việc cho ngươi bận rộn.” Nàng cười nói.

“Có việc làm thì tốt rồi, càng bận kiếm tiền càng nhiều.” Lý chưởng quầy cười hả hả nói.

Nàng lại dặn dò Lý chưởng quầy vài câu liền tiếp đón Lâm mẫu đi chọn quần áo.

“Quần áo ở đây thật đẹp, không hề thua kém trong phủ.” Lâm mẫu vui vẻ chọn quần áo, khen ngợi nói.

“Mẫu thân thích liền lấy nhiều mấy bộ, cửa hàng này là của ta, không cần lo lắng.”

“Vậy được rồi.” Lâm mẫu là nữ nhân, đương nhiên cũng thích cái đẹp, một hơi chọn bảy bộ còn chưa đã ghiền, lại đi dạo thêm một lúc, định chọn thêm ba bộ nữa, vừa lúc tròn mười bộ.

Trần Thanh Như và Đinh Minh Phú thừa dịp Lâm mẫu chọn quần áo liền bắt đầu kiểm tra sổ sách của cửa hàng. Trước kia Trần Thanh Như không tiện xuất đầu lộ diện, đa số đều là Đinh Minh Phú thay nàng quản lý xử lý mọi chuyện làm ăn buôn bán, ba tháng nàng lại đi kiểm tra một lần. Mặc dù sau này nàng có thể tự do đi lại, nhưng nàng cũng không tính toán thay đổi tình trạng hiện tại, hiện tại Đinh Minh Phú làm tốt lắm, không cần thay đổi, hơn nữa nàng cũng đã có kế hoạch khác trong tương lai.

Bọn họ vừa tính sổ sách xong, bên kia Lâm mẫu cũng vừa lúc chọn xong, Trần Thanh Như thanh toán tiền xong liền kêu tiểu nhị đóng gói quần áo giúp bọn họ.

Khi tiểu nhị đóng gói quần áo xong, nàng cầm lấy cái túi to nhất trong đó đưa cho Đinh Minh Phú, Đinh Minh Phú đầu tiên là ngẩn ra sau đó cầm lấy, cười hỏi: “Ta cũng có phần sao?”

“Đương nhiên, không chỉ ngươi có, thúc, thẩm, đại tẩu, Đinh nhị ca và tiểu muội cũng có.” Nàng cười nói.

Đinh Minh Phú nhướng mày cười nói: “Ta đây liền không khách sáo, cảm ơn nhị tiểu thư.”

“Đinh đại ca sau này ngươi kêu ta Tiểu Như đi, hiện tại ta cũng không phải là tiểu thư gì đó nữa.”

“Được, sau này ta liền kêu ngươi Tiểu Như.” Đinh Minh Phú gật đầu đáp ứng.

Sau khi rời khỏi cửa hàng may vá, ba người ngồi xe ngựa một đừng chạy đến ngoại thành, xe ngựa lộc cộc chạy đến một căn nhà trong hẻm, chậm rãi dừng lại.

Đinh Minh Phú nhảy xuống xe ngựa, đỡ Lâm mẫu và Trần Thanh Như xuống, lại tìm chìa khóa mở cửa, dắt xe ngựa vào trong sân, một loạt động tác liền mạch lưu loát làm Lâm mẫu không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Trần Thanh Như thấy Lâm mẫu để ý liền giải thích: “Đinh đại ca thường tới đây dọn dẹp nhà cửa giúp ta, hoặc là khi chúng ta cần bàn chuyện cũng đều đến đây, nơi này hắn còn quen thuộc hơn ta.”

Lâm mẫu “Ừ” một tiếng lại tiếp tục quan sát xung quanh, sau khi dạo xong một vòng liền hài lòng nói: “Nơi này có vị trí khá tốt đi lại mua sắm đều thuận tiện, nhà cửa sân vườn rộng rãi sạch sẽ, còn có một cái giếng nước không cần phải đi xa múc nước, tường vây cao cũng không sợ hàng xóm nhìn ngó, mắt chọn nhà của Tiểu Như thật tốt.”

“Đều là di truyền từ mẫu thân hết.” Nàng cười híp mắt ôm cánh tay Lâm mẫu làm nũng.

Chờ Đinh Minh Phú cho ngựa ăn xong, ba người lần lượt dọn đồ đạc vào nhà. Sau một hồi dọn dẹp trang trí, căn nhà liền rực rỡ hẳn lên, phòng của Lâm mẫu cũng được bổ sung đầy đủ đồ đạc, đã có thể vào ở.

Đinh Minh Phú lại cẩn thận kiểm tra nóc nhà, tường vây và mọi ngóc ngách trong ngoài nhà một lần, xác định mọi thứ đều tốt không cần tu sửa liền xin phép ra về, Lâm mẫu cực lực giữ lại: “Hôm nay ngươi vì chuyện của chúng ta mà chạy tới chạy lui một ngày, lại còn giúp chúng ta dọn dẹp sửa sang lại nhà cửa, theo lý mà nói thì cũng nên ở lại ăn bữa cơm uống ly trà với chúng ta, đồ ăn ta đều đã làm xong hết rồi, đừng ngượng ngùng.”

“Nhưng mà...”

Hai người nói tới nói lui một hồi, Đinh Minh Phú cũng ngượng ngùng cự tuyệt liền ở lại ăn cơm chiều với hai người. Sau khi cơm nước xong xuôi hắn vội vàng xin phép ra về, Lâm mẫu cười thân thiết đưa hắn ra cửa, nhìn bóng xe ngực biến mất ở đầu hẻm, Lâm mẫu lắc đầu cười: “Đứa nhỏ này thật là nhiệt tình mà.”