Đại Tiểu Thư Sinh Hoạt Ở Nông Thôn

Chương 1: Lo sợ bất an

Chương 1: Lo sợ bất an

Đêm đông tối đen như mực, tuyết rơi gió thổi lạnh đến xương cốt. Trong phòng, ánh nến lập lòe chiếu rọi một bóng người.

“Thanh Mai.” Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ từ trong phòng ngủ vang lên.

“Nô tì ở.”

“Mời di nương của ta tới đây một chuyến.”

“Vâng.” Thanh Mai đáp lời xong liền mở cửa đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại tránh cho hơi ấm trong phòng tản ra ngoài.

Trong phòng ngủ, một thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi đang nằm trên giường, tay phải không ngừng xoa trán, lông mày nhíu lại suy nghĩ miên man.

Thiếu nữ này là Trần Thanh Như, nhị tiểu thư của phủ hộ bộ thượng thư, thứ trưởng nữ của tam phòng.

Hôm nay là giao thừa, hộ bộ thượng thư tổ phụ, tổ mẫu và hai phu thê đại bá đều vào cung đón giao thừa. Các chủ tử khác trong phủ không bao lâu sau đều sẽ tập trung ở đại sảnh tiền viện để ăn cơm tất niên và đón giao thừa. Nhưng Trần Thanh Như không muốn đi, cũng chắc chắn sẽ không đi.

Vì sao?

Bởi vì nàng vẫn luôn cảm thấy bất an. Từ mấy ngày hôm trước liền cảm thấy bất an, ban đầu chỉ là có chút bất an, nhưng tới ngày hôm nay cảm giác bất an đã đạt tới đỉnh. Cả ngày hôm nay nàng luôn ở trong trạng thái bất an, buồn rầu, lo lắng, sợ hãi.

Trực giác của nàng vẫn luôn rất nhạy bén, hay nói đúng hơn là từ khi nàng đạt được tùy thân không gian thì trực giác của trở nên rất nhạy bén, cũng nhờ vào trực giác nhạy bén mà nàng đã tránh thoát được rất nhiều lần tính kế vu hãm.

Kiếp trước nàng chỉ là một sinh viên đại học rất bình thường, khi bị tai nạn giao thông nàng tưởng rằng mình chết chắc rồi, nào ngờ khi tỉnh lại liền phát hiện chính mình đã xuyên đến cổ đại, trở thành một bé gái vừa mới sinh ra, trên người nhiều một cái thân phận nhị tiểu thư của phủ hộ bộ thượng thư.

Cho dù bản thân chỉ là thứ nữ, phụ thân cũng chỉ là con thứ không có tiền đồ, mẫu thân ruột thịt lại là di nương có xuất thân nông thôn. Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, có thể sống sót đương nhiên tốt hơn đã chết, còn thân phận gì đó, hiện tại nàng chỉ là một em bé nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, suy nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì.

Nhưng, vả mặt lại đến rất nhanh khiến người không kịp chuẩn bị.

Nàng tự nhận mình là người có tư duy của người trưởng thành, không thích nhóc nháo làm ầm ĩ, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Nàng đói bụng, vốn chỉ muốn hừ hừ hai tiếng, nhưng khi mở miệng liền biến thành khóc ré lên, nàng cảm thấy không thể khống chế cảm xúc của mình, một lần hai lần sau đó là n lần, nàng tuyệt vọng nghĩ có lẽ chính mình còn quá nhỏ không thể tránh thoát bản năng của thân thể.

Cuối cùng, nàng buồn rầu buông tay mặc cho số phận.

Ngày ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra theo lẽ thường, nàng cũng bình an trưởng thành tới một tuổi.

Ban đầu nàng còn rất hưng phấn, tò mò, không biết người cổ đại tổ chức thôi nôi sẽ như thế nào. Nhưng mà, đúng vào ngày nàng tròn một tuổi, khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nữ hài kia, cảm giác không thể khống chế cảm xúc lại xuất hiện, nàng nỗ lực kìm chế chính mình, hai tay nắm chặt thành quyền, vùi mặt vào trong ngực di nương, trong lòng lại giống như bão tố quay cuồng.

Nàng biết, nữ hài kia là đại tỷ của nàng, đại tiểu thư của phủ hộ bộ thượng thư, đích trưởng nữ của đại phòng, lớn hơn nàng một tuổi, rất được mọi người yêu thương cưng chiều, có thể nói là trăm ngàn sủng ái tập một thân. Lúc trước khi nghe mọi người nhắc đến vị đại tỷ kia, nàng không hề để tâm, thân thể cũng không có gì khác thường.

Nhưng không nghĩ tới, lúc chính thức gặp mặt, thân thể của nàng lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy, cảm xúc chán ghét cuồn cuộn không ngừng tràn lan khắp thân thể, cảm giác muốn đánh người cũng điên cuồng lặp đi lặp lại trong đầu nàng. Nàng phải dùng tất cả sức lực toàn thân mới miễn cưỡng khống chế chính mình không làm ra chuyện xấu. Chờ đến khi bị ôm trở lại phòng, cách xa vị đại tỷ kia, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước nàng không suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay, khi giáp mặt gặp được vị đại tỷ kia, nàng lại cảm thấy giống như có bàn tay vô hình nào đó đang khống chế nàng, muốn nàng làm ra những chuyện mà chính mình không thích. Nàng còn tưởng chính mình chỉ là xuyên qua cổ đại mà thôi, nào ngờ còn có yếu tố huyền huyễn nữa chứ, thật là làm người không có cảm giác an toàn.

Từ sau hôm đó nàng liền bắt đầu tận lực tránh xa vị đại tỷ kia, cũng tận lực ở trong tiểu viện làm chim cút, chỉ nghe một chút bát quái làm phong phú cuộc sống hàng ngày.

Nhưng vào lúc nàng năm tuổi, khi nàng đi theo tổ mẫu lên chùa dâng hương, ở một quán ven đường mua được một mặt dây chuyền hình ông phật, nàng thích đến không tay.

Chính là vào lúc này, vị đại tỷ kia lại muốn đoạt mặt dây chuyền của nàng, nàng không đồng ý, vị đại tỷ kia liền khóc nháo một hai phải giành lấy cho bằng được. Lúc vị đại tỷ kia nhóc nháo, nàng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, sinh ra ý nghĩ muốn đưa mặt dây chuyền cho vị đại tỷ kia. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị nàng mạnh mẽ áp xuống ném ra sau đầu.

Nàng biết bản thân chỉ là thứ nữ, tranh không lại vị đại tỷ được yêu thương kia, mặc dù đồ vật vốn là của nàng. Nàng đột nhiên nghĩ ra một cách, dùng đồng tiền thay thế mặt dây chuyền, sau đó ở trước mặt mọi người dùng sức ném mặt dây chuyền xuống dòng suối cách đó không xa.

Tổ mẫu thấy vậy liền tính coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng vị đại tỷ kia một hai khóc nhào đòi nàng giao mặt dây chuyền ra. Lúc ấy nàng kinh hãi không thôi, cảm thấy vị đại tỷ kia biết mặt dây chuyền còn ở trên người nàng, nàng có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, nàng không nhận cũng không giao mặt dây chuyền ra là được, hiện tại là đang ở bên ngoài, xung quanh còn có rất nhiều người, vị tổ mẫu coi trọng thanh danh của nàng tự nhiên sẽ không làm bọn họ ở trước mặt nhiều người trở thành trò cười bị người khác soi mói bàn tán.

Chuyện này rất nhanh liền bị tổ mẫu áp xuống, nữ quyến nhà hộ bộ thượng thư lên núi dâng hương còn tính thuận lợi. Chỉ là sau khi về nhà nàng liền bị phạt, tội danh là chống đối tỷ tỷ.

Lúc nhận được hình phạt, nàng liền nở nụ cười vô cùng châm chọc, quả nhiên, mỗi khi tới gần vị đại tỷ kia liền có chuyện xấu xảy ra. Nhưng không sao, một cái hình phạt nhỏ nhỏ đổi lấy tùy thân không gian, nàng cảm thấy rất đáng giá.

Từ lần đầu tiên gặp mặt vị đại tỷ kia, nàng liền biết vị đại tỷ kia có cổ quái, cho nên đều tận lực tránh xa, hôm nay vị đại tỷ kia lại coi trọng mặt dây chuyền của nàng, nàng liền đoán mặt dây chuyền này có thể là thứ tốt cho nên đại tỷ của nàng mới không tiếc tất cả mà tranh giành cho bằng được.

Mà sự thật đúng là như vậy, sau khi nghiên cứu một lúc lâu, nàng phát hiện mặt dây chuyền hình ông phật kia là một cái tùy thân không gian.

Khi nàng dùng máu trên ngón tay áp út của cánh tay trái bôi lên mặt dây chuyền, mặt dây chuyền liền nóng lên, chủ động hút máu của nàng, lúc nàng cảm thấy bản thân sắp biến thành thây khô thì mặt dây chuyền ngừng lại, cũng hơi hơi sáng lên, tản ra ánh sáng màu vàng cam nhu hòa ấm áp làm nàng cảm thấy rất thoải mái.

Tiếp theo, mặt dây chuyền bay lên đâm thẳng vào vị trí trái tim của nàng, nàng rõ ràng cảm nhận được mặt dây chuyện va chạm vào ngực, sau đó chui vào trong người nàng.

Nàng hoảng sợ cởϊ áσ ra quan sát thì phát hiện trên ngực trái của mình nhiều một nốt ruồi màu đen rất nhỏ, cũng rất bình thường, sẽ không làm người chú ý tới.

Khi nàng thử chạm vào nốt ruồi thì trong đầu hiện ra một không gian tối đen, có độ rộng khoảng 20m, đồ vật bỏ vào như thế nào, khi lấy ra vẫn là như cũ, không thể chứa đựng vật còn sống.

Lúc biết chính mình có được tùy thân không gian, nàng quả thật là mừng như điên, bịt kín miệng không tiếng động mà thét chói tai.

Nhưng khi bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện, nàng liền cảm thấy chính mình giống như xuyên thư, đại tỷ là nữ chính, còn nàng là nữ phụ ác độc chuyên đưa bàn tay vàng cho nữ chính.

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy có lý, từ nhỏ nàng đã sinh ra cảm xúc chán ghét vị đại tỷ kia, mỗi lần gặp mặt nàng đều nỗ lực khống chế bản thân nhưng vẫn có không ít lần suýt chút nữa liền xảy ra xung đột với vị đại tỷ kia. Lần này cũng vậy, nếu không phải nàng có ý chí kiên định thì đã bị bàn tay vô hình nào đó khống chế mà đưa mặt dây chuyền cho vị đại tỷ kia, bỏ lỡ mất thứ tốt. Nếu nàng thực sự xuyên thư thì cũng quá hố cha đi, bởi vì nàng hoàn toàn không biết cốt truyện, cho nên nàng đặc biệt hy vọng đây chỉ là suy đoán mà không phải là sự thật.

Từ khi có được tùy thân không gian, nàng làm việc cư xử đều cẩn thận hơn rất nhiều, trực giác cũng trở nên rất nhạy bén, mỗi khi cảm thấy bồn chồn lo lắng hay phát lãnh sợ hãi thì quả nhiên không lâu sau đó sẽ xảy ra chuyện.

Lần này, nàng lại cảm thấy bất an, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, cho nên nàng mới lo lắng như vậy, ngay cả bữa cơm tất niên cũng không muốn tham gia, cũng không muốn cho di nương của nàng tham gia.