Trường Dạ là một thiếu niên thuần khiết điển hình, trong ánh mắt chỉ có xúc cảm quấn quít vô hại, không giống như Lý Hoàn Hàn và Tần Quân.
Đứa nhỏ hay khóc hay làm nũng luôn khiến người ta đau lòng hơn một chút. Giang Ứng Hạc nhìn thấy đôi mắt ngọt ngào xinh đẹp của thiếu niên, tình thương của cha trong lòng nhất thời khó kiềm chế cuồn cuộn tuôn ra, y nhìn vết thương trên tay Trường Dạ một chút, thanh âm dịu dàng hơn: “Vừa mới nhập môn, sư huynh ngươi đối với ngươi, quả thật hơi nghiêm khắc.”
Trường Dạ đáng thương cọ vào trong ngực y, nhỏ giọng nói: “Lý sư huynh hình như không thích con.”
“Sao có thể.” Giang Ứng Hạc đeo kính lọc ái đồ mấy chục năm nói, “Hắn đối với các đồng môn khác cũng không keo kiệt chỉ dạy, đối với ngươi, sẽ càng thân thiết.”
Đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo dừng ở bên cạnh vết kiếm thương, bấm một pháp quyết, một cỗ linh lực lành lạnh bao trùm trên vết thương, chậm rãi xoa dịu đau đớn.
Trường Dạ lén lút nhìn y, trong đầu nghĩ đến đôi mắt lấp lánh huyết quang kia của Lý Hoàn Hàn, nhẹ nhàng khẽ nhếch khóe môi ẩn giấu dưới mặt nạ nửa mặt.
Thân thiết? Tên điên kia giữ chặt muốn chết, nếu hắn thật sự chỉ là một thiếu niên thiên tư trác tuyệt bình thường, chỉ e tro cốt hắn đã có thể đưa cho vị ” Lý sư huynh ôn nhu săn sóc” kia rải giùm rồi .
Dù là hiện tại cũng không chịu nổi. Trường Dạ chuyển động hầu kết, nuốt xuống một ngụm máu tinh ngọt đang sắp trào lên, chăm chú nhìn vào mắt Giang Ứng Hạc.
Hắn ngủ say đã rất lâu , Giang Ứng Hạc là người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi mở mắt.
Linh lực công thể hàn tính bao trùm miệng vết thương, vết kiếm thương dần dần khép lại. Ánh nến lay động, dường như hòa tan vị sư tôn lạnh như sương này của hắn, lộ ra một cỗ ôn nhu khác thường.
Trường Dạ nhích lại gần hơn.
Giang Ứng Hạc chữa khỏi vết kiếm thương trên tay hắn, ngẩng đầu mới phát hiện đối phương dựa vào gần như vậy, tiểu đồ đệ hơi thở ấm áp, ánh mắt cũng trong suốt tột cùng, dường như liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua.
"Sư tôn.” Thanh âm hắn cũng mềm mại, “Có thể ngủ cùng Dạ nhi không, hôm nay trời mưa .”
“Trời mưa?” Giang Ứng Hạc nâng mắt nhìn hắn.
Trường Dạ cúi đầu do dự trong chốc lát, mới ngập ngừng nói: “Con. . . . . . Lúc con bị yêu quái kia kéo vào băng nguyên, chính là một ngày mưa, con có chút, có chút. . . . . .”
Bộ dạng hắn thật sự quá đẹp, nhìn bề ngoài có cảm giác khó phân nam nữ, dù mang mặt nạ nửa mặt, cũng thuộc dạng nam nữ thông sát già trẻ đều ăn, lực sát thương quả thực bất luận tính hướng bao trùm mọi phía. Lúc này trong mắt hàm chứa lệ, khổ sở động lòng người, khiến cho sự đồng cảm và thương xót trong lòng Giang Ứng Hạc thẳng tắp bay lên.
Y ngăn lại nửa câu sau của Trường Dạ, xoa xoa tóc đen mềm mại của thiếu niên: “Đừng sợ, sư tôn ở đây.”
Giang Ứng Hạc kỳ thực rất không giỏi an ủi người khác, nhưng những lời này trái lại hiệu quả bất ngờ.
Trường Dạ nhìn y gật gật đầu, sau đó vùi vào lòng sư tôn mang theo một mùi hương lãnh đạm. Con đại yêu vừa mới tỉnh lại này, thực lực chưa khôi phục, cũng đã nghĩ đến hẳn là nên bảo hộ tu sĩ nhân loại quá mức thiện lương này một chút.
Tu sĩ có thể đối xử bình đẳng với các yêu tinh ở băng nguyên, dù sao cũng không nên để tên ma tu mắt đỏ kia phá hỏng. . . . . . Coi như là báo đáp y cởi bỏ băng phong cho hắn.
Hắn tìm được một lý do thích hợp, để che dấu sự yêu thích quan tâm ấm áp vi diệu này.
Mưa rơi tí tách, cõi mộng an ổn.
Có lẽ thật lâu sau này, hắn sẽ đột nhiên nhớ lại lời nói dối kia, nhớ tới lúc này một phần ngàn vạn động tâm.
Tiến độ bồi dưỡng của Hệ thống sư tôn Tấn Giang.
Giang Ứng Hạc vừa lau chùi Vong Trần kiếm, vừa nhìn thanh tiến độ bất động, trong lòng có chút vô cùng lo lắng.
Trường Dạ tu hành cần cù, tiến độ tiến triển cực nhanh, Hoàn Hàn đã sắp Nguyên Anh đại viên mãn, còn kém một bước đã có thể tiếp cận Nguyên Thần kì, Quân nhi mặc dù đang ở bên ngoài rèn luyện, nhưng lấy tiến độ tu hành của hắn, thanh tiến độ cũng không nên bất động thế này. . . . . .
Giang Ứng Hạc nhìn thanh tiến độ bên góc phải, lần thứ hai sinh ra một chút hoài nghi kỹ thuật hệ thống, thậm chí bắt đầu cảm thấy thứ này có lẽ không phải thể hiện tu vi, biết đâu còn có yếu tố tham khảo khác?
Đang lúc y cân nhắc thanh tiến độ bồi dưỡng của hệ thống, bên ngoài Thanh Tịnh nhai mạnh mẽ vang lên một tiếng va chạm kịch liệt, ngay cả hạc linh ngoài huyền môn cũng đều bị đánh thức , khẽ kêu mấy tiếng.
Sau đó, huyền môn bật mở, một con mãnh thú khổng lồ hình dạng xấu xí chặn kín huyền môn, thống khổ gào thét điên dại mấy tiếng, sát khí ập vào mặt cơ hồ có thể hất ngã người ta.
Giang Ứng Hạc dời mắt, nhìn thấy trên người con mãnh thú này cắm một thanh trường kiếm màu xám bạc.
Hình như là. . . . . . bội kiếm của Quân nhi a.
Một tiếng thét của yêu tộc này, không chỉ kinh động Thanh Tịnh nhai, quả thực đánh thức cả Bồng Lai phái.
Không đợi Giang Ứng Hạc mở miệng, con mãnh thú này giống như bị trường kiếm đâm bốc hơi , hóa thành một hình người vặn vẹo ngã vào huyền môn, một bóng người mặc trường bào màu tối đứng sau cơ thể vặn vẹo kia, từ trên lưng mãnh thú rút ra Trảm Vận kiếm.
Tần Quân tra kiếm vào vỏ, hướng về phía Giang Ứng Hạc chắp tay, đường cong khuôn mặt sắc bén đẹp đẽ, trong đôi mắt màu xám đậm lộ ra một cỗ khí chất khốc liệt mạnh mẽ, khiến cho người ta cảm giác loại người này luôn có thể tiền trảm hậu tấu mà gϊếŧ sư huynh đệ đồng môn.
"Sư tôn, ” hắn là nghe được tin tức Giang Ứng Hạc xuất quan mới vội vã trở về, hiện tại vừa gặp, vẻ mặt lộ vẻ vui thích, “Con súc sinh này tập kích đệ tử giữa đường, đệ tử bèn đem nó về đây, chút nữa dùng kiếm cắt nát nội đan, đút cho hạc linh ăn.”
Giang Ứng Hạc nhất thời không tìm ra lời đáp lại, y nhìn nhìn thân người đau đớn rêи ɾỉ vặn vẹo trên mặt đất, nói: “Nguyên thần yêu tộc, đây là môn đồ dưới tòa của Cửu Anh yêu quân?”
Tần Quân nói: “Một con súc sinh mà thôi, ta nghe nói sư tôn thu được đệ tử mới, là yêu tộc sống ở băng nguyên, để cho sư huynh nhìn xem. . . . . .”
Hắn một tay đặt trên kiếm, quay đầu nhìn về phía người nghe được tiếng yêu thú gào thét mà tới Trường Dạ, thấy người này đeo mặt nạ nửa mặt dựa vào cạnh một cái cây, trông có vẻ sợ hãi mà nhìn mình.
“Sư đệ con lúc trước bị yêu tộc làm bị thương ở mặt, kinh mạch trong cơ thể bị hàn băng đông lạnh phá hủy, rất khó tu luyện.” Giang Ứng Hạc nói, “Quân nhi, ngươi đừng dọa nó.”
Tần Quân gật gật đầu, con yêu tộc bên chân hắn nhìn thấy Trường Dạ, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó từ trong cổ họng phát ra một tiếng rống vỡ vụn, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng phun ra một búng máu, cúi đầu ngã trên mặt đất, ngay cả mắt đều không dám liếc một cái.
Tần Quân ý vị thâm trường cười cười, nói: “Tiểu sư đệ chịu thiệt rồi, có phải rất chán ghét yêu nghiệt tà đạo này hay không?”
Trường Dạ thưởng thức bốn chữ ” yêu nghiệt tà đạo ” này một chút, quét mắt qua yêu tộc trên mặt đất một cái: ” Yêu tộc an tĩnh tu luyện, cùng tà tu trong yêu tộc, không thể đánh đồng với nhau, bất quá ma tu và quỷ tu, tai họa một phương, đồ thán sinh linh, lại không thể phân chia rõ ràng, có đúng không, sư huynh?”
Tần Quân trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó tầm mắt chuyển qua trên người Giang Ứng Hạc, mới phát hiện sư tôn nhà mình mới một giây không để ý, đã dựa vào sát bên con mãnh thú trên mặt đất kia.
Giang Ứng Hạc tâm bình khí hòa nói: “Cửu Anh yêu quân cùng Nhân tộc sớm có khế ước, ngươi tập kích đệ tử bổn tọa, xem như vứt bỏ nội dung khế ước, giao cho ta chờ xử trí.”
Mãnh thú trên mặt đất giật giật, nâng mắt lên nhìn tu sĩ toàn thân tiên khí trước mặt, lỗ thủng bị Trảm Vận kiếm đâm trên người còn chảy máu.
Trên người thiếu niên đeo mặt nạ kia, lộ ra một cỗ khí tức khủng bố chỉ có yêu tộc huyết mạch thuần khiết mới có thể cảm giác được, nỗ lực vùng vẫy cuối cùng của hắn đều biến mất khi nhìn thấy Trường Dạ, càng miễn bàn đến tên Tần Quân bên cạnh nhìn như Nguyên Anh kỳ thực ra lại không biết thực lực đến bậc nào.
Giang Ứng Hạc thở dài, nói với Tần Quân: ” Bên trong Yêu tộc, xác thực không thể vơ đũa cả nắm. Ngươi cũng không nên tạo sát nghiệp vô ích, vạn vật có linh, đối với thiên kiếp về sau không có lợi.”
Tần Quân lúc nào thì bận tâm thiên kiếp có khó khăn hay không, xuất thân hắn vốn là thiên đạo tuyệt đối không thể chấp nhận, chút món nợ ấy hắn còn không thèm để ý, nhưng Giang Ứng Hạc hiện tại cảnh báo hắn, quan tâm hắn, lại khiến cho trái tim tĩnh lặng nhiều năm của Tần Quân bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
Thơm quá a, thứ mùi hương thơm phức ngào ngạt từ trong thần hồn này. . . . . . Tần Quân tiến tới một chút, vươn tay muốn chạm vào Giang Ứng Hạc, ngón tay vừa đυ.ng tới mép tay áo đối phương, liền nhìn thấy Trường Dạ mới rồi còn”có chút sợ hãi”, đột nhiên”vô cùng sợ hãi” nhào vào lòng sư tôn.
Tay Tần Quân dừng giữa không trung, nhìn chằm chằm “thiếu niên non nớt” “hồn nhiên ngây thơ” này , đột nhiên đối với tâm tình Lý Hoàn Hàn phi thường đồng cảm.
Hắn thu tay lại, thoạt nhìn tràn ngập hảo tâm nói: “Sư tôn, tiểu sư đệ đã sắp bắt đầu tu hành , sao có thể ỷ lại người như vậy? Chi bằng. . . . . .”
Tần Quân tạm dừng một chút, lộ ra biểu tình thiện ý.
"Ta và sư huynh, cùng nhau dạy hắn đi?”