Chính điện Bồng Lai tiên môn.
Chu Chính Bình toàn thân áo xanh, trên khuỷu tay vắt ngang một thanh phất trần tuyết trắng, nghiêng đầu nói với người bên cạnh: “Vân sư đệ đưa tin nói hôm nay trở về, vừa lúc xấp xỉ thời gian đệ đã chọn, đệ có thể yên tâm mà bế quan. . . . . .”
Giang Ứng Hạc hỏi: “Đệ ấy hôm nay đến?”
Chu Chính Bình biết suy nghĩ trong lòng y, an ủi nói: “Tiểu Vân sư đệ năm đó bày tỏ tình cảm với đệ, là do trúng phù chú của đám người Thiên Ma giáo, hiện giờ đệ ấy đã là chân nhân Nguyên Thần, thứ đồ kia sớm nên mất đi hiệu lực, đệ cũng không cần quá mức lo lắng.”
Chuyện kia đã trôi qua mấy trăm năm, Giang Ứng Hạc chỉ là hỏi thăm bình thường, kết quả bị chưởng môn sư huynh nhắc như vậy khiến cho tỉnh táo, ngược lại nghĩ tới, y không hiểu sao sau lưng phát lạnh, chưa kịp mở miệng, liền cảm giác được từ bên ngoài một vầng sáng linh lực đạo pháp chấn động một mảnh không khí, ánh sáng cùng với một luồng độn quang trắng tuyết tiến vào trong chính điện——
Sau đó “thịch” một tiếng va vào ngực Giang Ứng Hạc.
“Sư huynh! Ta đến đây ta đến đây, ta vượt qua thiên kiếp bay tới rồi đây!”
Giang Ứng Hạc mặt không chút thay đổi đưa tay nắm cổ áo tiểu sư đệ, đem Vân Bất Hưu xách lên, thản nhiên hỏi: “Căn cơ đã vững chưa?”
Vân Bất Hưu mắt đen tóc đen, toàn thân tuyết trắng, y phục tương tự Giang Ứng Hạc, nhưng trên người hắn lại không có sự cô độc lạnh lùng của kiếm tu ngàn năm kia.
"Vững chắc vững chắc, sự cố gì cũng đều không có! Sư huynh, đệ rất nhớ huynh ——” mấy trăm năm không gặp, đức hạnh người này vẫn hệt như trước lúc bế quan, vươn cổ cọ cọ trong ngực Giang Ứng Hạc, dùng hết quyền lợi của tiểu sư đệ:”Sư huynh! Trên người huynh thơm quá nha. . . . . .”
Chu Chính Bình nhìn không được ho nhẹ một tiếng, một câu “Còn thể thống gì” còn chưa nói ra, liền thấy sắc mặt Giang Ứng Hạc vốn bình tĩnh từ từ lạnh xuống.
Câu nói còn nghẹn trong cổ họng của hắn lập tức đổi thành: “Thủ hạ lưu. . . . . .”
Ầm!
Bóng dáng tuyết trắng mới vừa rồi còn ở trong lòng Giang sư đệ, liền giống như con diều đứt dây, bươm bướm gãy cánh, ưu mĩ mà tràn ngập sức mạnh. . . . . . bị ném ra ngoài, văng vào vách tường chính điện, đập xuống mặt đất bên ngoài điện, vùi sâu hơn mười thước.
Chu Chính Bình: “. . . . . . Lưu tình. . . . . .”
Giang Ứng Hạc lông mi bất động, góc áo cũng chưa loạn chút nào, nói: “Chưởng môn sư huynh.”
Chu Chính Bình vẻ mặt mệt mỏi nói: “Xem ra phù chú này uy lực bất phàm, hiệu lực vẫn còn, Tiểu Vân sư đệ thiếu cánh tay mất cái chân cũng không sao, đệ đừng đánh nó rớt mất cảnh giới vừa mới chịu qua thiên lôi là được. . . . . .”
Giang Ứng Hạc uống ngụm trà: “Là giả thôi.”
“Hửm? Là giả?”
Giang Ứng Hạc không đáp lời, nhìn cái chân trên mặt đất trước điện, nhẹ nhàng buông chén trà xuống.
Chén trà gõ trên mặt bàn “Cạch” một tiếng.
Cùng lúc đó, mặt đất chính điện yên tĩnh vốn vẫn đang ngổn ngang bề bộn, một đạo thân ảnh tuyết trắng mang theo kiếm quang xông đến trước mặt, bốn phương tám hướng tỏa ra nghìn vạn hào quang, phía sau tụ lại thành một mũi kiếm màu tuyết, thẳng trước mặt mà đến.
Chỉ trong một chớp mắt đó, không trung vang lên tiếng băng tuyết cùng vẫn thạch va chạm, mũi kiếm lợi hại này bị một tuyết kiếm toàn thân như băng khác dễ dàng áp chế, thanh âm vang vọng trong phút chốc, Vân Bất Hưu bị hàn quang Vong Trần kiếm quét ra ngoài hơn mười thước, dừng lại nửa quỳ trong chính điện.
Hắn tóc đen buộc cao, áo trắng không nhiễm bụi, ôm quyền hành lễ nói: “Tạ ơn sư huynh chỉ giáo.”
Giờ phút này, sóng nước trong chén trà trên tay Giang Ứng Hạc mới vừa ngừng lại, mọi âm thanh im bặt.
Vong Trần kiếm chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền biến mất trong tay Giang Ứng Hạc, nhập vào đạo thể của y. Nhưng Vân Bất Hưu vẫn kịp nhìn thấy viên kính thạch tràn đầy linh khí trên thân Vong Trần kiếm kia.
“Kiếm trụy?” Vân Bất Hưu đứng dậy đến gần, đột nhiên hỏi, “Khó có thể nào sư huynh có đạo lữ?”
Chu Chính Bình cũng không phải là kiếm tu, nhìn không ra hai người bọn họ rốt cục là chỉ giáo chỉ điểm cái gì, bèn giải thích: “Đó là đệ tử dưới tòa của Giang sư đệ tặng, tình cảm sư đồ như vậy, chẳng phải so với đạo lữ tặng cho còn trân quý hơn sao?”
Vân Bất Hưu đầu tiên là gật đầu, sau đó lại hơi sửng sốt: “Đồ đệ?”
Giang Ứng Hạc nói: “Lần này ta đi tuyết nguyên bế quan, đệ nếu đã ra ngoài, liền có thể giúp ta chăm sóc bọn chúng một chút.”
Vân Bất Hưu ngồi vào tọa ỷ bên dưới hai người, hướng về phía mặt đất ngổn ngang bề bộn thi triển đạo pháp, không chút áp lực đáp ứng: “Bất quá chỉ là trông mấy đứa nhỏ mà thôi.”
Giang Ứng Hạc cẩn thận nghĩ nghĩ, cũng hiểu được hai kẻ xuất thân nhỏ bé đáng thương nhưng luôn chăm chỉ tu hành ở Thanh Tịnh nhai của mình kia, đều là những đứa trẻ ngoan, liền thầm chấp nhận mà gật gật đầu.
Chu Chính Bình ngồi bên cạnh: “. . . . . . Bất quá chỉ là hai đứa nhỏ đánh nhau chẻ núi mà thôi.”
Vân Bất Hưu sắc mặt cứng đờ: “Chẻ gì cơ?”
Giang Ứng Hạc vừa định giải thích đó là chỉ dạy, chợt nghe chưởng môn sư huynh bên cạnh xa xôi nói: “Đệ đi, cũng có thể chẻ đệ.”
Vân Bất Hưu: “. . . . . .”
Lúc Giang Ứng Hạc rời khỏi Bồng Lai phái, tất cả đệ tử Bồng Lai đều không phát hiện, chỉ có Lý Hoàn Hàn trong lòng bỗng nhiên chợt động.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở hàn ngọc kính thạch đã đi xa.
Khi Lý Hoàn Hàn mở mắt ra, bên ngoài tí tách vang lên tiếng mưa rơi, hơi thở hắn lưu lại trên hàn ngọc kính thạch càng ngày càng nhạt.
Ở Thanh Tịnh nhai có rất nhiều chỗ ở, tiên phủ của Giang Ứng Hạc gọi là”Bạch Hạc Ngọc Vũ” , bên ngoài huyền môn nuôi mấy con bạch hạc linh thú có linh tính. Mà Lý Hoàn Hàn và Tần Quân cũng không ở cùng một nơi.
Lý Hoàn Hàn ngồi ở bên giường, đầu tiên là bày ra một đạo thuật pháp cách âm, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay. Nơi cặp mắt đỏ thẫm kia chạm đến, ma khí nồng đậm theo vân tay tràn ra ngoài, rồi mãnh liệt co rút lại một chỗ, giữa lòng bàn tay hiện ra một luồng hào quang đỏ như máu, một con mắt màu đỏ từ trong máu thịt vỡ ra giữa lòng bàn tay, trái phải cao thấp vòng vo xoay chuyển.
Con mắt đỏ máu chấn động, rít lên dữ dội: “A ——! Tha cho ta đi! Thả ta ra! Huyết Hà Ma tôn! Tại sao ta vẫn còn ở trên người ngươi. . . . . . Ngươi sao lại còn chưa chết!”
Lý Hoàn Hàn vẻ mặt lạnh lùng, đối với ma âm xuyên tai không hề phản ứng: “Tìm một người cho bản tôn.”
Con mắt màu đỏ lại đảo vòng vài cái, tiếng rít cao vυ't ngừng lại, ngữ khí yếu ớt nói: “Tôn chủ muốn tìm ai? Cần cho Huyết ảnh ăn một miếng thịt tươi mới. . . . . .”
Thanh âm the thé của nó im bặt, tròng mắt cấp tốc chớp chớp, run rẩy nhìn Lý Hoàn Hàn đưa một tay ra, dường như muốn móc nó ra ngoài.
"A a a a a! Huyết Hà! Ngươi không thể làm như vậy! ! Đừng mà! Đừng mà! Chúng ta là một thể! Chúng ta vốn chính là một thể mà! A a a Lý Hoàn Hàn!”
Ngay khi ngón tay Lý Hoàn Hàn cắm vào con mắt huyết sắc, nó mạnh mẽ thét một tiếng chói tai, hô lớn: “Không cần cái gì hết! Không cần cái gì hết! Ngươi muốn tìm ai? !”
“Huyền Vi tiên quân, ” Lý Hoàn Hàn ngữ khí không thay đổi, “Giang Ứng Hạc.”
Con mắt đỏ máu ai oán nhìn hắn vài lần, sau đó nhắm mắt lại, trải qua thời gian ước chừng mấy hơi thở, nó mở mắt ra lần nữa, nói: “Ở cực bắc Hàn Châu, trông có vẻ như là. . . . . . Tuyết nguyên?”
“Tuyết nguyên. . . . . .” đôi mắt đỏ tươi của Lý Hoàn Hàn nghiêng qua một bên, trầm tư chốc lát, sau đó hóa đi ma khí.
"Ngươi mau mau về huyết trì, mau trở về!” Huyết ảnh tiếp tục nói, “Cái tiên quân gì kia vừa lúc có thể làm lô đỉnh! Y thể chất thuần triệt, lần này tôn thượng tuyệt đối có thể phi thăng Hợp Đạo. . . . . .”
Ma khí tan hết, con mắt huyết sắc rít một tiếng, biến mất trong lòng bàn tay Lý Hoàn Hàn.
Hắn quay đầu, đưa tay triệt đi cách âm thuật, nhìn thoáng qua trên nóc phòng, thanh âm lạnh băng: “Còn không xuống đây?”
Nóc nhà vốn hoàn hảo vô khuyết nổ “ầm” thành một cái lỗ, Tần Quân tóc dài màu tro ngồi bên cạnh lỗ thủng, trên đầu gối đặt Trảm Vận kiếm toàn thân xám bạc, chống cằm nói: “Con mắt trong lòng bàn tay, chậc chậc, rất tuyệt, ta cũng muốn có. . . . . . Nó vừa rồi gọi ngươi là cái gì?”
Lý Hoàn Hàn liếc hắn một cái, cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, lần đầu tiên đối với một người khác ngoài Giang Ứng Hạc nhếch mép cười, khiến cho người ta cảm giác giá lạnh từ trong xương cốt.
“Tần Quân, ” hắn nói, “Ta khuyên ngươi rời khỏi Bồng Lai phái sớm một chút.”
Tần Quân nheo mắt, cười cười đáp: “Ta cũng muốn cánh báo ngươi như vậy.”
Lý Hoàn Hàn vươn tay, trường kiếm huyết sắc trong lòng bàn tay hắn thành hình, tản mát ra một cỗ sát ý đậm đặc cực điểm, mà kẻ bị cỗ sát ý này nhắm vào, lại không quan tâm xoay xoay cổ tay, từ cổ tay liên tiếp vang lên tiếng xương cốt va chạm “lách cách”.
Con ác linh nọ liếʍ liếʍ môi, lộ ra răng nanh đáng sợ che dấu đã lâu.
Ngày đầu tiên Vân Bất Hưu quay về Bồng Lai, Giang sư huynh đến Tuyết nguyên bế quan. Còn hắn, gánh vác sứ mệnh chiếu cố “trẻ nhỏ”, đi tới Thanh Tịnh nhai.
Hạc linh bên ngoài “Bạch Hạc Ngọc Vũ” đều đang ngủ, mưa phùn rả rích, nơi nơi đều tràn ngập khí tức tốt đẹp, căn bản nhìn không ra bộ dáng Thanh Tịnh nhai đã từng bị chém gãy lìa.
Vân Bất Hưu đứng trên đỉnh Thanh Tịnh nhai, quan sát Bồng Lai, hít sâu một ngụm không khí, cảm thấy cực kỳ hài lòng. Đang lúc hắn thật sự chuẩn bị đi để mắt trông nom đệ tử của Giang sư huynh một chút, khối núi đá dưới chân bỗng nhiên rung động.
Vân Bất Hưu: . . . . . . ?
Nháy mắt tiếp theo đó, một vầng sáng màu đỏ máu hiện lên, phần đỉnh nhọn của Thanh Tịnh nhai bị kiếm khí chém rớt, ầm ầm rơi xuống.
Vân Bất Hưu: ! ! !
Tiểu Vân sư đệ cùng với phần đỉnh núi bị gọt mất ngã nhào xuống dưới, ở giữa không trung miễn cưỡng hóa thành một luồng độn quang, đứng vững trong sơn cốc, hắn ngửa đầu nhìn lại, trông thấy một thanh niên tóc xám toàn thân quỷ khí quấn quanh cầm trong tay trường kiếm, đem vầng sáng màu đỏ máu vừa mới gọt mất ngọn núi kia chắn dưới kiếm, vừa rút kiếm vừa tràn đầy tà khí nở nụ cười.
“Ngươi chỉ giáo ta còn chưa đủ sao? Sư-Huynh.”
Hai chữ “Sư Huynh” này, rít qua kẽ răng, còn cố ý nhấn mạnh một chút, nghe vào toàn là ác ý, thậm chí mang theo một tia ngạo mạn.
“Chỉ giáo?” Người còn lại mắt đỏ tóc đen, cả người khí chất tàn nhẫn lãnh khốc, trên thân huyết kiếm, dường như có chất lỏng nhè nhẹ lưu động, “Ngươi còn không xứng được ta chỉ giáo.”
Một bên quỷ khí tàn sát bừa bãi, một bên ma khí ngập trời, theo lý mà nói loại tình huống này, Bồng Lai phái sớm nên phát giác , nhưng chung quanh đây không biết có bố trí thuật pháp gì, Vân Bất Hưu vậy mà mãi cho đến vừa nãy, mới thấy được một màn trước mắt này.
Hắn từ sau thân cây ló mặt ra nhìn một chút, đưa tay phủi phủi tro bụi không tồn tại, trong đầu còn chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại đây là có chuyện gì, sau đó liền thấy nam nhân áo đen tóc đen kia quay đầu sang, ánh mắt màu máu như một xoáy nước, thẳng tắp trừng qua đây.
Mà bên kia, thanh niên tóc xám nọ cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại. Tầm mắt hai người quỷ dị ngưng tụ trên người Vân Bất Hưu.
Giằng co trước mặt chợt dừng hẳn.
“Phải làm sao đây?” Tần Quân đột nhiên nói.
Lý Hoàn Hàn hờ hững thu hồi ánh mắt: “Gϊếŧ"
Tần Quân vuốt vuốt cằm một chút: “Không tốt lắm đâu, sư tôn trở về ngươi nói thế nào, xóa trí nhớ đi.”
Lý Hoàn Hàn chán ghét nhíu nhíu mày: “Vậy ngươi làm.”
Vân Bất Hưu: “. . . . . .”
Sư huynh của ta, thu mấy tên đồ đệ gì đây a! ! !