Dưới Tòa Của Tiên Quân Toàn Tà Tu

Chương 6

Cả Thanh Tịnh nhai bị kiếm phong cắt nhỏ, động thiên tiên phủ nguyên bản bị biến thành một mảnh tường đổ, còn nơi hai người giao chiến thì hỗn độn đầy đất.

Nhị đồ đệ vừa nhập môn hai năm, mới đạt Trúc Cơ không lâu, xương cốt trên người đều bị đánh gãy mấy cái, linh lực trong Trúc Cơ linh đài hao hết, gần như khô kiệt.

Giang Ứng Hạc nâng Tần Quân dậy, đưa mắt nhìn về phía Lý Hoàn Hàn, vừa định nổi giận, liền nhìn thấy da thịt trên cánh tay cầm kiếm của hắn từng tấc rách nát, cảm giác đặc thù từ thân thể Thiên Ma chợt bao phủ, vết máu trên đầu ngón tay chảy xuống, hệt như sát tinh tái thế.

Giang Ứng Hạc trong lòng hốt động, nghĩ đến hắn xông vào Thái Hư bí cảnh, dù công thể chưa bị hao tổn, nhưng xem ra cũng có chỗ không ổn, nếu không với tu vi Tần Quân trước mặt này, làm sao có thể khiến cho Lý Hoàn Hàn bị thương?

Y vươn tay, đem những chỗ xương cốt đứt gãy giúp Tần Quân nối lại, gương mặt vốn lãnh đạm cũng có chút buông lỏng , hỏi: “Đánh nhau?”

Tần Quân thấp giọng nói: “Là sư huynh chỉ giáo.”

Giang Ứng Hạc xoay người, đi đến trước mặt Lý Hoàn Hàn, thấy hắn vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, ánh mắt tăm tối không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Chỉ giáo?” Giang Ứng Hạc thấy hắn thu hồi huyết kiếm, liền kéo tay đối phương lên, tựa như quen thuộc mà đưa linh lực tham nhập, quả nhiên phát hiện trọc khí tích lũy trong thân thể Thiên Ma.

Tay y thon dài trắng như sương, nhuốm một tầng sắc màu trơn mịn lạnh lẽo. Ánh mắt Lý Hoàn Hàn hạ xuống mấy tấc, dừng lại ở bàn tay đặt trên lưng hắn, nhớ rõ Giang Ứng Hạc không thích máu bẩn.

Nhưng giờ phút này, lòng bàn tay sư tôn lại dính vào máu của mình, không biết là lần thứ mấy.

Hắn thở ra một hơi thật sâu, ngữ khí chậm lại, nói: “Ừm, chỉ giáo.”

Giang Ứng Hạc vốn bị hai người này chọc giận rồi, nhưng nhìn thấy tình thế hiện giờ, ngược lại nói không ra lời trừng phạt linh tinh gì đó. Y một bên đem trọc khí trong cơ thể đại đồ đệ thanh trừ bình ổn, một bên nghiêm mặt nói: “Các ngươi là chỉ giáo luận bàn, hay là muốn dỡ nhà? Lần sau còn đánh nhau như vậy nữa, liền cút xuống Thanh Tịnh nhai đi diện bích cho bổn tọa.”

Lý Hoàn Hàn nhìn y một lúc lâu, trên khuôn mặt từ trước đến nay nghiêm túc lạnh lùng, chậm rãi từng chút một trở nên ấm áp, khôi phục lại bộ dáng trong ấn tượng Giang Ứng Hạc, bình thản mà ôn nhu.

“Là lỗi của đệ tử.” Lý Hoàn Hàn nói, “Luận bàn mà thôi, hăng quá hóa dở.”

Giang Ứng Hạc nhè nhẹ gật đầu, giáo huấn xong rồi, vừa định quay sang xem người còn lại, lại bị Lý Hoàn Hàn đột nhiên nắm lấy tay, hơi thở trong cơ thể đối phương lần nữa hỗn loạn.

Giang Ứng Hạc: !

Y vội vàng đem linh lực độ qua, không để ý tới nam nhân ôn nhu dễ bảo trước mặt y, khi chăm chú nhìn qua đây, trong ánh mắt sâu thẳm khó lường.

Lý Hoàn Hàn quan sát lông mi rũ xuống của y, một lần nữa ngửi được hương khí lành lạnh quyến luyến trên người sư tôn. Môi Giang Ứng Hạc rất mỏng, huyết sắc không nhiều, tựa một phiến hoa mai vừa nở.

Chính đôi môi này đã nói: “Vận mệnh vĩnh viễn là do bản thân, thiên đạo không thể thay đổi” , nói “Ngươi là đồ đệ duy nhất của ta” . . . . . .

Trong hơn sáu mươi năm chuyển thế trùng tu, đôi môi mỏng này từng nói qua rất nhiều lời chưa từng có kẻ nào nói với Lý Hoàn Hàn. Hắn chậm rãi chạm vào Giang Ứng Hạc, xác nhận thật sự có một người như vậy tồn tại, dùng thời gian mấy mươi năm đem đối phương khắc họa vào trong lãnh địa của chính mình, mãi đến khi. . . . . .

Lý Hoàn Hàn nâng mắt, nhìn đến Tần Quân Giang phía sau Ứng Hạc thong thả nhếch môi, bạo ngược cùng lãnh khốc trong lòng dâng lên.

Mà sau lưng Giang Ứng Hạc, thanh niên mắt xám tương đối trầm mặc, không thích nói chuyện trong ấn tượng kia, ánh mắt lại vô cùng nóng bỏng dừng lại trên bóng lưng thon gầy cao ngất của y, vô ý cùng Lý Hoàn Hàn ánh mắt chạm nhau, cũng không hề kiêng kị mà lộ ra nụ cười lạnh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếʍ liếʍ môi, như đang cười nhạo lớp ngụy trang của ma tu.

Thanh Tịnh nhai nhờ một đạo phù chú của Giang Ứng Hạc trùng kiến, thật ra cũng không đáng ngại. Chỉ là y tự cho là đã giải quyết mâu thuẫn giữa sư huynh đệ bọn họ, lại không để ý tới hòa bình của hai người này, chỉ miễn cưỡng duy trì ở mặt ngoài mà thôi.

Đêm khuya gió lạnh, tiên phủ được trùng kiến vững chắc nhô lên, lúc Huyền kiếm đài được khôi phục, Tần Quân đang ở dưới mí mắt Giang Ứng Hạc vận hành chu thiên, rèn luyện thân thể.

Thân hình hắn xen lẫn cảm giác thanh niên và thiếu niên, nhìn từ bên ngoài, quả thật là một cơ thể khỏe mạnh đầy sức sống, tứ chi thon dài mạnh mẽ, ngay cả mặt mày cũng hàm chứa một lực áp chế khiến kẻ khác cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng đây rốt cuộc vẫn là một thiếu niên bị quỷ tộc oán khí chiếm đoạt, vạn quỷ xâm thần.

Trong mắt Giang Ứng Hạc, thần hồn và Trúc Cơ linh đài hắn đều thập phần yếu ớt, cho dù là cùng sư huynh luận bàn, đại khái cũng sẽ có chỗ bất lợi.

Y vừa nghĩ, vừa đem Vong Trần kiếm đặt trên đầu gối, mang khối hàn ngọc kính thạch làm thành kiếm trụy kia buộc vào chuôi kiếm, ngón tay lướt trên mặt nút dây bện.

Giang Ứng Hạc vừa mới treo xong kiếm trụy, liền nghe thấy thanh âm Tần Quân bên cạnh.

“Sư tôn.” Lúc hắn gọi câu này, cũng không có sự ôn nhu của Lý Hoàn Hàn, ngược lại như một vực nước sâu lạnh lẽo khó lường, dần dần chìm xuống.

Giang Ứng Hạc ngẩng đầu đáp lại, nhìn thấy Tần Quân vận hành xong một chu thiên, đôi mắt màu xám đậm nhìn chằm chằm tuyết kiếm trong tay mình.

"Lý. . . . . . Sư huynh của ta, ” hắn biết phải trái sửa miệng, “Hắn là người thế nào?”

Giang Ứng Hạc vừa nghe mấy lời này, nghĩ hắn bị Hoàn Hàn dọa rồi, vì để sư huynh đệ sống chung hòa thuận, liền phi thường kiên nhẫn giải thích với Quân nhi: “Sư huynh ngươi? Hắn vô cùng ôn nhu.”

Tần Quân hơi run rẩy: “Ôn nhu?”

Hắn nhớ lại một chút chuyện lúc sáng, bộ dáng tên ma tu kia hai mắt đỏ thẫm, sát khí toàn thân gần như ngưng tụ thành thực thể, nhìn không ra rốt cuộc có điểm nào dính dáng đến hai chữ ôn nhu này.

Ngược lại là Giang Ứng Hạc, bề ngoài nhìn qua lãnh đạm, nhưng trong lời nói và cử chỉ, luôn mang theo một hơi thở thực nhu hòa, không giống như chính đạo ở Tu Chân Giới, mà như đã lớn lên trong một xã hội vô cùng có trật tự nào đó, khiến cho con ác linh lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời này từ thể xác đến tinh thần đều phát ra cảm giác đói khát. . . . . . Có lẽ đây mới là “Ôn nhu” .

Tần Quân quan sát đầu ngón tay y, nhìn ngón tay trắng nõn kia mân mê trên kiếm trụy.

“Sư huynh ngươi quan tâm đồng môn, lần này đi rèn luyện trong Thái Hư bí cảnh hai năm, chính là Hoàn Hàn dẫn đội.” Giang Ứng Hạc nói, “Về phần hôm nay, nó chỉ là muốn chỉ giáo ngươi, xuống tay vẫn có chừng mực.”

Tần Quân nhớ lại một chút. . . . . . Nếu không phải hai người bọn họ đều không muốn bày ra thực lực, chỉ sợ chừng mực xuống tay của hắn chỉ đơn thuần là đánh chết đi.

Tên ma tu mưu đồ gây rối này, giả bộ còn giả giống như vậy. Tần Quân liếʍ liếʍ răng nanh, sờ cằm không nói.

Ma tu tiếp cận chính đạo, nhất là chính đạo như Giang Ứng Hạc, đơn giản chỉ có hai ý niệm trong đầu, một là mượn chỗ trùng tu, cuối cùng chiếm đoạt tàn sát, cái còn lại là đợi đến khi khôi phục toàn bộ, đem vị tiên quân này nhốt làm lô đỉnh.

Xét theo phản ứng Lý Hoàn Hàn, càng giống như loại thứ hai. . . . . . Tần Quân nâng mắt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Giang Ứng Hạc, nhìn thẳng vào mắt y.

Thanh lãnh bình tĩnh, mắt sáng như sao.

Tầm mắt Tần Quân nhìn qua có chút rung động, hắn không thu hồi lại, mà im lặng nhìn một hồi lâu, mới nói: “. . . . . . Vậy sư tôn đối với sư huynh thế nào? Là rất yêu thích hắn sao?”

Đây là mỹ vị hắn đặt trong lòng bàn tay, tuyệt không có đạo lý tặng cho người khác.

Giang Ứng Hạc nhìn lướt qua tên và thanh bồi dưỡng tiến độ thể hiện bên góc trái hệ thống, trong lòng nghĩ đến cảnh tượng lúc cứu được Tần Quân, cảm thấy đứa nhỏ này thực thiếu thốn cảm giác an toàn, ngữ khí ôn hòa đáp: “Quân nhi cùng Hoàn Hàn đều giống nhau, chỉ cần ngươi nghe lời, sư tôn đều yêu thích.”

Hai chữ “nghe lời” này, đối với Tần Quân mà nói thường rất chói tai, chẳng qua phía sau “Nghe lời” lại kèm theo hai chữ “Yêu thích”, lại là tình huống trước nay chưa từng gặp.

Hầu kết hắn giật giật, nghiêng người sang cầm tay Giang Ứng Hạc, kéo bàn tay đang quấn lấy dây kiếm trụy của y lại, cúi đầu liếʍ một chút lên cổ tay trắng lạnh như sương.

Giang Ứng Hạc biết rõ thể chất hắn, đối với phong cách hành động nhanh hơn lời nói của Tần Quân dần quen thuộc, cũng không cảm thấy bị mạo phạm, mà là giơ một tay còn lại sờ sờ tóc hắn, thấp giọng nói: “Cố gắng tu hành, là có thể dần dần dựa vào sức mạnh bản thân, thoát khỏi vận mệnh gông cùm đối với ngươi.”

Khi Giang Ứng Hạc nói những lời này, không chỉ riêng an ủi hắn, cũng là an ủi chính mình.

Nhiều năm vô vọng như vậy, tâm tình mấy lần đổi thay lên xuống, cuối cùng chỉ có thể một lòng tu luyện hướng đạo, lại không biết kết cục của hướng đạo có thật là con đường về nhà hay không.

Hiện giờ rốt cục gặp được chút hy vọng, nhìn thấy bọn họ, tựa như nhìn thấy chính mình lúc ban đầu.

Lúc răng nhọn của Tần Quân đâm vào da thịt, liền nghe được thanh âm tao nhã của Giang Ứng Hạc.

“Thiên đạo vô tình, nhân định thắng thiên.”

Động tác Tần Quân dừng một chút, hắn ấm ách lặp lại: “Nhân định thắng thiên?”

Huyết châu đỏ tươi ngưng tụ trước mắt.

Giang Ứng Hạc gật đầu, không hề cảm thấy suy nghĩ của mình có gì bất thường: “Ngươi đang muốn nói đạo pháp phải thuận theo tự nhiên mới đúng phải không? Kỳ thật ở cố hương của ta, suy nghĩ như thế này lại phổ biến hơn.”

Y tiếp tục nói: “Bất luận là thiên tai nhân họa, hay là ốm đau giày vò. Sức nặng của bốn chữ “Thiên ý trêu người” này, kỳ thật không nặng nề như ngươi tưởng tượng.”

Giang Ứng Hạc đưa mắt nhìn ánh trăng trong trẻo treo trên vách tường huyền môn lạnh lẽo.

“Ba ngàn năm trước, chủ nhân Thiên hạ Quỷ tông ngã xuống dưới đòn thiên lôi Hợp Đạo, truyền thuyết nói bởi vì hắn thân là ác linh, không được đạo chủng thừa nhận. Nhưng nguyên hình hắn từ nhỏ là cái gì, bản thân lại không thể quyết định, giống như Quân nhi ngươi, cũng không thể. . . . . .”

Y chưa nói hết, Tần Quân vốn đang an an tĩnh tĩnh liếʍ máu, ổn định thần hồn bỗng nhiên dừng lại động tác, nâng lên mắt nhìn y một lát, nói: “Nhưng hắn vẫn là ngã xuống .”

Giang Ứng Hạc nghĩ hắn đối với quỷ tu có mâu thuẫn tâm lý, nói: “Có thể đến được giai đoạn Hợp Đạo, đã là thế gian hiếm có, leo lên đến tận đó, tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng không ân hận.”

Ánh đèn mờ ảo, trăng lạnh xuyên qua vách tường tiên phủ, chiếu vào trước huyền môn.

Tần Quân không nói gì, Giang Ứng Hạc cũng đã quen tác phong hắn thường xuyên trầm mặc. Y đứng lên, đem Vong Trần kiếm đặt trở về trên Huyền kiếm đài, đôi mắt màu xám đậm ở cách đó không xa, dừng trên bóng dáng y.

Tần Quân trừng mắt liếc nhìn kiếm trụy trên thân tuyết kiếm một cái, đột nhiên cảm thấy thứ đồ vật kia vô cùng chướng mắt.

Trà cụ, kì cụ, thậm chí là đệm giường nhuyễn tháp, đệm ngồi ở Thanh tịnh nhai, tất cả đều mang dấu ấn của Lý Hoàn Hàn cùng Giang Ứng Hạc, là tên ma tu kia tiêu tốn thời gian, sắp xếp từng chút một.

Mà hiện tại, Tần Quân kiềm chế không được. . . . . . Sinh ra ý niệm hủy diệt trong đầu.