“Vậy chúng ta hứa với nhau. Anh không tặng đồ cho nhà em nữa, không đặc biệt đến tìm em, không để người khác biết chúng ta đang tìm hiểu nhau, ngoại trừ việc em sẽ không tránh mặt anh nữa và sẽ nói chuyện với anh như bình thường thì không khác gì nữa.”
Mới móc ngón út được hai giây, Tề Ngọc Trân nhanh chóng rút tay lại.
Cô nhấn mạnh lại, anh hiểu rồi đúng không?
Tống Tầm Chu không phản đối, gật đầu, anh biết nếu anh phản đối thì cô sẽ lập tức bỏ chạy.
“Vậy em đi trước, anh về ngủ đi.”
Không thể để em gái một mình quá lâu, nếu không em ấy sẽ nghi ngờ.
Em gái rất dễ bị lừa nhưng cũng nên cảnh giác.
Trước mặt người khác, cô và Tống Tầm Chu là những người xa lạ, không có quan hệ gì.
“Em cũng về nhà ngủ à?”
Tống Tầm Chu muốn nói thêm vài câu.
Tề Ngọc Trân lắc đầu:
“Em gái em muốn đi chợ chơi, em sẽ đi chợ với em ấy, đi hai mươi ba mươi phút rồi về nhà ngủ.”
“Vậy anh có thể đi được không? Anh không đi cùng các em, anh sẽ tránh các em, lát nữa mới đi.”
Đương nhiên không thể, Tề Ngọc Trân đưa ra lý do, không phải vì sợ bị nghi ngờ:
“Anh đừng đi dạo bên ngoài nữa, thân thể không làm từ sắt thép, khó lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Không cần biết thanh niên Tống có phải là thiếu gia tiểu thư chưa bao giờ phải động ngón tay hay không, nhưng có thể chắc chắn rằng từ nhỏ chưa bao giờ làm việc nhà nông, chưa bao giờ mệt như năm nay.
Lúc thanh niên An, thanh niên Tiết và những người khác lần đầu đến đây, họ có chút lười biếng và còn không phân biệt được ngũ cốc.
Tuy Tống Tầm Chu cần cù và thật thà nhưng không thể thay đổi sự thật rằng đây cũng là lần đầu của anh.
Cho nên, nghỉ lễ phải nghỉ ngơi thật tốt!
Sở dĩ Tề Ngọc Trân đưa ra đề nghị táo bạo là hẹn hò nhưng không làm gì là vì cô cảm thấy Tống Tầm Chu thích cô đơn thuần vì anh quá hoàn mỹ.
Trên thế giới không có người nào hoàn mỹ, Tống Tầm Chu cũng không ngoại lệ, dù trước mặt mọi người có hình tượng hoàn mỹ đến đâu thì cũng không thể thay đổi rằng anh cũng có cảm xúc bình thường.
Là người thì đều có hỉ nộ ái ố.
Có lẽ anh chỉ đang cô đơn, muốn tìm ai đó để tâm sự.
Nhìn tới nhìn lui thì thấy cô là người tốt nhất nên mới tìm cô.
Bởi vì cô dễ nói chuyện, muốn nói chuyện với cô nên đã nhầm cảm xúc này là thích.
Tề Ngọc Trân không ngại nói chuyện với anh, nhưng cần phải có một mối quan hệ.
Nếu nói chuyện như bạn bè thì cô thấy hơi vớ vẩn, bạn gì, nam chưa vợ nữ chưa chồng mà trò chuyện suốt ngày.
Có thể lừa dối người thân và bạn bè của mình, có thể lừa dối tất cả xã viên nhưng có thể lừa dối chính mình không?
Cô chỉ có thể gắn thân phận hẹn hò thì mới có thể lừa gạt chính mình.
Họ đang quen nhau, nói vài câu cũng được, sau này không cần phải tránh mặt anh.
Rõ ràng cô hoàn toàn có thể không để ý tới lời thích của Tống Tầm Chu, nhưng buổi tối cô vẫn đến tìm anh.
Bởi vì cô cũng có ấn tượng tốt với thanh niên Tống.
Buổi tối cô cũng đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy quen nhau sẽ hối hận mà không quen nhau cũng hối hận.
Dứt khoát mạnh dạn, thử quen nhau.
Dù sao chuyện này cũng chỉ có hai người họ biết, sau này có chia tay thì cũng không ai biết được.
Bị phát hiện cũng không sao, hai người cũng không làm gì vượt quá giới hạn, nếu bạn trai tương lai của cô để ý cô đã từng qua lại với người khác thì người đó sẽ không thể làm chồng của cô.
Nếu trước khi kết hôn mà anh ta đã lộ vẻ để ý này nọ thì sau khi kết hôn rất có thể sẽ dùng lý do này để bạo lực với cô.
Quen thanh niên Tống chưa bao giờ giờ là vết nhơ đối với cô, ít nhất hiện tại không phải.
“Vậy anh về phòng ngủ, các em đừng đi quá muộn, nếu không có việc gì thì về nhà sớm.”
Tống Tầm Chu cũng không dây dưa.
Tề Ngọc Trân đồng ý, hai người đi đến cửa ký túc xá của thanh niên, Tề Ngọc Trân gọi em gái ra ngoài, Tống Tầm Chu quay lại ký túc xá.