Sau khi "Tình yêu trong thành phố chết" công chiếu, Phó Tế Thần cũng đi xem bộ phim này.
Bởi vì bộ phim này có liên quan tới Khương Tự nên anh ta mới đến rạp chiếu phim.
Một lát sau, phim bắt đầu chiếu.
Người đàn ông không tiếc dùng hồn sống bước vào thành phố chết, anh ta vẫn luôn tìm kiếm người vợ của mình.
Lúc này, bộ phim chiếu đến cảnh người đàn ông gặp được người vợ già nua của mình.
Anh ta bất tử bất diệt, vẫn trẻ tuổi như cũ.
Mà vợ anh ta đang dần dần già đi.
Bên trong rạp chiếu phim vang lên tiếng khóc, rất nhiều người đều bị cảm động.
Phó Tế Thần không có biểu cảm gì.
Lúc này, mắt anh ta lạnh nhạt, cả người như hoà vào bóng tối.
Nhưng trong nháy mắt, Phó Tế Thần có một suy nghĩ cực kỳ hoang đường.
Khi anh ta dần dần già đi, người anh ta muốn đi gặp nhất là ai?
Gần như là một giây sau đó trước mắt Phó Tế Thần đã hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp.
Khương Tự.
Trái tim Phó Tế Thần đập mạnh liên hồi.
Trong sinh mệnh của anh ta không có tình thân, không có tình bạn, không có tình yêu.
Nhưng nghĩ tới Khương Tự, từng thớ da Phó Tế Thần lại trở nên căng chặt.
Phó Tế Thần muốn chống cự suy nghĩ này, nhưng loại tình cảm nồng cháy ấy nháy mắt đã bao trùm toàn thân anh ta như sóng thần.
Nó lan khắp toàn thân anh ta không chút kiêng kỵ.
Cuối cùng ồ ạt tràn vào tim anh ta.
Ép anh ta không thể tránh né, nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
Phó Tế Thần chưa từng có... Cảm giác đặc biệt như vậy với một người nào.
Khương Tự là người đầu tiên.
Quãng đời còn lại sau này, sẽ không còn có ai có thể khiến cho anh ta có cảm xúc tương tự.
Chỉ có Khương Tự.
Cả người Phó Tế Thần không nhịn được run rẩy, cuối cùng anh ta cũng nhận ra một điều.
Cho nên loại tình cảm này... là yêu thích ư?
Qua nửa ngày, Phó Tế Thần tự giễu cười.
Khương Tự là vợ của Lục Lẫm, nhà họ Lục là kẻ thù của anh ta.
Thích Khương Tự là sự trừng phạt suốt đời của anh ta.
Lúc này, một giọng nói chói tai bỗng vang lên trong đầu Phó Tế Thần.
"Con điên rồi! Sao con lại thích vợ của Lục Lẫm!"
"Con đã đồng ý với mẹ phải phá huỷ nhà họ Lục, con có thể thích bất kỳ ai, nhưng chỉ có cô ta là không được!"
Sắc mặt Phó Tế Thần chợt trở nên tái nhợt, anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mình.
Trong rạp chiếu phim mờ tối, bóng ma năm xưa lại xuất hiện.
Tay của mẹ như lưỡi dao, găm chặt lên vai Phó Tế Thần. Giọng của bà vẫn chói tai như cũ, bà ép hỏi anh ta từng câu.
"Đồng ý với mẹ, con nhất định phải phá huỷ nhà họ Lục!"
Phó Tế Thần tuổi nhỏ mím chặt môi, không đáp một lời.
Không khí lặng im.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong căn phòng tối tăm mờ mịt bị xé mở một góc trời.
Thiếu niên kinh ngạc nhìn qua.
Trong tia sáng hẹp, một người xinh đẹp kiêu ngạo đứng nơi đó.
Khương Tự.
Phó Tế Thần đang chìm trong hồi ức, anh ta nhắm chặt hai mắt, trán toát mồ hôi lạnh.
Bóng ma quanh quẩn suốt một thời gian dài, như bóng tối như thuỷ triều, tưởng chừng một giây sau sẽ nuốt chửng trái tim anh ta.
Nhưng lần này, Phó Tế Thần nhìn sang Khương Tự. Cô đứng nơi đó, liếc nhìn anh ta đầy cao ngạo.
Giống như một mặt trời không bao giờ lặn.
Phó Tế Thần ngước nhìn Khương Tự như nhìn lên thần linh.
Cô là thần của anh ta, cô đến độ anh ta qua bể khổ.
Trong chớp mắt, Phó Tế Thần hừng hực can đảm.
Anh ta một lần nữa nhìn về phía mẹ mình, đối với anh ta mà nói thì bà vẫn là một bóng ma gần như không thể chiến thắng như cũ.
Nhưng lần này, thiếu niên từ từ dựng thẳng sống lưng thon dài.
Quai hàm anh ta sắc bén lạnh lẽo, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Phó Tế Thần tuổi nhỏ lên tiếng, từng câu từng chữ nói ra lại khác hoàn toàn với trong trí nhớ.
"Con không muốn trả thù nhà họ Lục."
"Con không muốn sống trong thù hận cả đời."
Anh ta nhìn về phía Khương Tự, gằn từng chữ.
"Có người nói với con, con có thể lựa chọn cuộc đời của mình."
Vừa dứt lời, bóng tối phút chốc tản ra.
Có ánh nắng vịn lên lưng anh ta, trong không khí chảy xuôi mùi hương mát lạnh đặc trưng của hoa hồng.
Tựa như trong mỗi một tấc sinh mạng của anh ta đều mang theo sức sống hồi sinh.
Phó Tế Thần mở mắt ra, phim đã kết thúc, mọi người lục tục rời đi.
Anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc rời rạp chiếu phim, có người không cẩn thận đυ.ng vào vai anh ta.
Phó Tế Thần ngẩng đầu, trông thấy một khuôn mặt lịch sự tao nhã.
Vóc người người đàn ông rất cao, nhìn qua rất phong độ.
Đổng Trì Uyên nhìn sang Phó Tế Thần, dịu dàng nói: "Xin lỗi."
Hình như ông ta cố ý bắt chuyện với Phó Tế Thần: "Cậu cũng tới xem "Tình yêu trong thành phố chết" sao?"
Phó Tế Thần lạnh lùng nhìn ông ta một cái, không có ý định trả lời.
Thấy Phó Tế Thần không nói, Đổng Trì Uyên nhướng mày.
Mấy giây sau, ông ta nói một câu đầy ẩn ý: "Vậy thì... Chúng ta lần sau có duyên gặp lại."
Một câu nói bâng quơ, nhưng chẳng biết tại sao lại khiến Phó Tế Thần sinh lòng cảnh giác.
Sau khi Đổng Trì Uyên rời đi, Phó Tế Thần có chút phiền muộn khó hiểu.
Loại cảm giác phiền muộn này càng lúc càng nặng, huyệt thái dương của anh ta giật một cái.
Phó Tế Thần híp mắt, anh ta lặp đi lặp lại ghi nhớ khuôn mặt của người vừa rồi.
Chẳng biết tại sao, một suy nghĩ hoang đường dâng lên.
Người vừa rồi... Hình như có chút giống anh ta.
Rõ ràng Phó Tế Thần chưa từng nhìn thấy Đổng Trì Uyên bao giờ, lại ma xui quỷ khiến nghĩ tới điều này.
Suy nghĩ nhanh chóng nhảy ra, Phó Tế Thần chợt cảm thấy, so với người vừa rồi thì có vẻ anh ta và người nhà họ Lục không giống nhau đến vậy.
Giống như anh ta và người đó mới là người thân của nhau.
Nghĩ tới đây, Phó Tế Thần lập tức rút ra khỏi suy nghĩ.
Mặt của anh ta tối sầm, anh ta đang nghĩ gì thế?
Sao mẹ của anh ta có thể lừa anh ta?
-
Vài ngày sau khi phim công chiếu, Khương Tự lôi kéo Lục Lẫm cùng đi xem "Tình yêu trong thành phố chết".
Trước kia cô có nhìn qua kịch bản, nhưng sau này Tông Tòng Chu còn sửa mấy phiên bản nữa.
Huống hồ văn bản và hình ảnh là hai chuyện khác nhau.
Câu chuyện hiện ra trên màn ảnh lớn, hình ảnh, biểu diễn và phối nhạc... mỗi một thứ đều cực kỳ đúng chỗ.
Sau khi bộ phim kết thúc, cô bất ngờ thu được giá trị số mệnh của Phó Tế Thần.
Nhìn 500 vạn giá trị số mệnh, Khương Tự lại chẳng có chút vui vẻ nào, cô vẫn đắm chìm trong tâm trạng của chính mình.
Trên đường về nhà, không hiểu sao cảm xúc Khương Tự hơi sa sút.
Cô không nói ra được nguyên nhân.
Trong lòng hoang vu, như bị phủ một lớp sương mù.
Khương Tự suy đi nghĩ lại, đổ hết nguyên nhân lên đầu Lục Lẫm.
Chắc chắn là bởi vì Lục Lẫm giấu diếm cô chuyện kiếp trước, cho nên cô mới không vui.
Dám chắc là anh biết lí do cô chuyển kiếp nhưng lại muốn giấu diếm cô.
Lục Lẫm nhanh chóng nhận ra cảm xúc của Khương Tự, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Đang giận ai thế?"
Khương Tự khoanh tay lại, nhẹ nhàng lườm anh một cái.
Khương Tự nhõng nhẽo lên tiếng chỉ trích: "Đương nhiên là giận anh."
Lục Lẫm giật mình: "Anh á?"
Hai vợ chồng ngồi ở hàng ghế sau nói chuyện, tài xế nhà họ Lục ngồi ở đằng trước.
Nghe thấy lời Khương Tự nói, tài xế lập tức biến bản thân thành người tàng hình.
Một người sống cao lớn như anh ta ở chỗ này, liệu có quấy rầy ông chủ và cô chủ không?
Khương Tự không định buông tha Lục Lẫm, cô híp mắt: "Nếu không thì sao?"
Mặc dù Lục Lẫm không rõ nguyên do nhưng anh nhanh chóng nhận lỗi: "Anh sai rồi."
Ngày thường lúc Lục Lẫm đối mặt với những người khác, từ trước tới nay đều lạnh nhạt không có tình người.
Mà thái độ của anh với Khương Tự thì khác biệt như ngày và đêm.
Trong giọng nói trầm khàn luôn ẩn giấu sự dịu dàng.
Từ trước tới nay tài xế chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Lẫm, ông chủ dỗ dành cô chủ vô điều kiện thế này khiến anh ta vừa tò mò vừa căng thẳng.
Anh ta chỉ thiếu nước lau mồ hôi nữa thôi.
Xe hôm nay đi không có tấm chắn, tài xế yên lặng tăng tốc.
Khương Tự khẽ hừ một tiếng.
"Ai bảo anh gạt em? Anh giấu em nhiều chuyện như vậy."
Im lặng nửa ngày, Lục Lẫm hiểu ra vì sao Khương Tự lại nổi giận.
Xem ra bộ phim tối nay khiến cô nghĩ đến những vấn đề bị bỏ sót trước đó.
Trông thấy phản ứng của Lục Lẫm, Khương Tự càng tức.
Vừa đến giây phút quan trọng là Lục Lẫm lại không để ý tới cô, chắc chắn là trong lòng có vấn đề.
Chỉ chốc lát nữa là xe lái đến nhà họ Lục, Khương Tự bất ngờ nói: "Chờ một lát."
"Đừng lái xe vào trong, ngừng ở cổng một lát trước đã."
Xe vừa dừng lại, tài xế vô cùng biết điều xuống xe.
Trước khi xuống xe, anh ta còn cố ý bật đèn trong xe lên.
Không có người đứng xem, Khương Tự càng không kiêng nể gì, cô dùng mũi chân khẽ đá Lục Lẫm một cái, nhẹ nhàng trêu chọc: "Xuống xe đi, Lục thiếu soái."
Ai bảo Lục Lẫm mạnh mồm chứ.
Lục Lẫm nghiêng đầu bật cười, trong ánh đèn xe vàng ấm, sườn mặt tuấn tú trung hoà cảm giác lạnh lùng.
Anh đoán được Khương Tự đang hơi cáu kỉnh.
Lục Lẫm mở cửa xe trước.
Đứng bên cạnh xe, anh khẽ hỏi: "Khương đại tiểu thư, em cũng muốn xuống xe sao?"
Muốn học cô?
Khương Tự cố ý vươn tay khoác lên tay Lục Lẫm rồi mới xuống xe.
Dáng vẻ sai sử Lục Lẫm.
Lục Lẫm cực kỳ phối hợp, đóng cửa xe lại giúp Khương Tự.
Cổng lớn cách nhà chính một khoảng không nhỏ.
Khương Tự duỗi đầu ngón tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng chỉ lên cổng: "Lục thiếu soái, chân em đau, anh cõng em đi vào đi."
Kiêu căng như lẽ hiển nhiên.
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tự chớp chớp, cực kỳ vô tội.
Mắt Lục Lẫm đen nhánh, anh nhìn chằm chằm vào Khương Tự, ánh mắt sâu lắng vô bờ.
Khương Tự biết chắc chắn Lục Lẫm sẽ không từ chối cô.
Cô làm ra tư thế chuẩn bị, kiên nhẫn chờ đợi động tác của Lục Lẫm.
Một giây sau, Lục Lẫm bất ngờ cúi người xuống ôm ngang Khương Tự lên.
Cơ thể đột nhiên treo lên không trung, cảm giác mất trọng lượng nháy mắt ập tới.
Khương Tự vô thức ôm chặt lấy cổ Lục Lẫm.
Lục Lẫm ôm lấy Khương Tự dễ như trở bàn tay, bước nhanh về phía cổng lớn nhà họ Lục.
"Chờ... chờ đã."
Lúc này đến lượt Khương Tự xấu hổ.
Dù đây là đề nghị của cô, nhưng cô không có bảo Lục Lẫm ôm cô đi vào nhá!
Trong nhà họ Lục có không ít người hầu, trên đường đi, những người này nhao nhao quay đầu nhìn qua.
Ánh mắt dừng lại trên người Lục Lẫm và Khương Tự một giây, sau đó bọn họ lập tức quay mặt đi bằng tốc độ nhanh nhất, giả vờ bận rộn.
Người làm vườn cúi đầu nhìn xuống, tỉ mỉ chăm sóc hoa Thược Dược, ánh mắt của ông ấy dừng bên trên, như muốn nhìn cho nó thủng ra một lỗ.
Nhóm bảo tiêu nhìn chằm chằm vào bức tường sau lưng, ngay cả một con sâu nhỏ bên trên vẫn bị bọn họ coi thành đối tượng cần tập trung chú ý.
Dù vậy, Khương Tự vẫn đỏ mặt.
Ngay cả người cũng bắt đầu nóng lên, nhiệt độ cơ thể dần dần lên cao truyền đến bàn tay Lục Lẫm.
Khương Tự lắc lắc chân nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Lục Lẫm, mau thả em xuống!"
Hiếm khi Lục Lẫm nhìn thấy dáng vẻ Khương Tự ngượng ngùng thế này, anh không những không nghe lời cô nói, thậm chí còn nâng người Khương Tự, nhẹ nhàng nhấc lên cao hơn một chút.
Hai tay ôm chặt hơn nữa.
Bước vào nhà chính, Lục Lẫm không buông Khương Tự xuống.
Vừa rồi người hầu truyền miệng nhau, trong nhà ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.
Khương Tự dứt khoát nằm ngang, vò đã mẻ chẳng sợ sứt.
Tuỳ ý Lục Lẫm đưa cô về phòng.
Mới vừa đi được nửa cầu thang.
Tầng hai, cửa phòng Lục Tinh Trầm thình lình mở ra.
Ngày mai là cuối tuần, Lục Tinh Trầm tự thưởng cho mình một ngày nghỉ. Cậu chuẩn bị xuống tầng lấy chai nước, buổi tối chơi game suốt đêm trong phòng.
Không nghĩ tới vừa ra cửa đã bắt gặp Lục Lẫm và Khương Tự trên cầu thang.
Lục Lẫm ôm Khương Tự đứng trên bậc thang.
Anh giương mắt, nhìn thẳng vào mắt Lục Tinh Trầm.
Cả người Lục Tinh Trầm đều ngây ra.
"Trăm năm hoà hợp, tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý..."
Lục Tinh Trầm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đã bắt đầu nói năng lộn xộn, từng câu chúc phúc liên tục nhảy ra ngoài.
Giống như đang niệm thần chú kỳ bì gì đó.
Miệng Lục Tinh Trầm căng thẳng nhắc mãi, động tác cũng rất nhanh.
Cậu quay đầu chạy về phòng, cửa phòng từ từ kép lại, đầu của cậu đυ.ng vào cửa, bỗng nhiên ngã soài ra đất.
Trong nửa phút ngắn ngủi, Khương Tự được xem màn biểu diễn cá nhân của Lục Tinh Trầm miễn phí.
Nghe thấy tiếng cười của Khương Tự ở sau lưng, Lục Tinh Trầm biết, cô đang cười cậu.
Ngay cả quay đầu lại nhìn cậu cũng không dám, vội vàng đứng dậy từ dưới đất rồi nhanh chân chạy về phòng.
"Rầm" một tiếng.
Cửa phòng đóng lại từ bên trong.
Bóng lưng hốt hoảng chạy trốn, nào còn có thể nhìn ra chút dáng vẻ nam vương của trường Văn Lễ?
Lục Tinh Trầm dán lưng vào cửa, tâm trạng kích động rất lâu cũng không thể bình phục.
Chẳng trách.
Vừa rồi cậu cảm thấy dưới tầng cực kỳ yên tĩnh, hoá ra là người trong nhà đều chạy hết rồi.
Sao chẳng có ai báo cho cậu một tiếng?
Làm hại cậu tự dưng lại làm bóng đèn một lần.
Lục Tinh Trầm đặt Khương Tự xuống, khẽ nói câu ngủ ngon rồi quay về phòng của mình.
Bị Lục Lẫm quấy rầy một hồi như vậy, cảm xúc tiêu cực trong lòng Khương Tự cũng tiêu bớt không ít.
Nhưng cô nằm trên giường lớn, lật qua lật lại, chẳng có chút cảm giác buồn ngủ nào.
Khương Tự mất ngủ cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua thời gian.
Thế mà giờ đã mười hai giờ rồi, cô còn chưa vào giấc ngủ?
Khương Tự dứt khoát gửi tin nhắn cho Lục Lẫm: "Anh đã ngủ chưa?"
Ba, hai, một.
Sau khi gửi tin nhắn, Khương Tự đếm thầm trong lòng ba giây, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.
Trong khung chat với Lục Lẫm, tin nhắn mới nhất là tin nhắn cô vừa gửi.
Vào giờ này, hẳn là Lục Lẫm đã ngủ rồi.
Khương Tự vừa đặt điện thoại xuống đầu giường, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Một giây sau, giọng nói trầm thấp của Lục Lẫm vang lên, cách một cánh cửa, phủ thêm một tầng cảm giác trầm lắng.
"Anh vào được không?"
Khương Tự nao nao.
Đợi lúc cô kịp phản ứng lại thì phát hiện mình đã lên tiếng đồng ý.
Cửa phòng đang đóng chặt mở ra, Lục Lẫm chậm rãi bước vào.
Thân hình anh cao, bóng in trên mặt đất.
"Đêm nay, muốn ngủ cùng nhau không?"
Câu nói này vô cùng mập mờ, mặt Khương Tự lại không khống chế được đỏ lên.
Ánh mắt Lục Lẫm thản nhiên, giống như hoàn toàn không có ý gì khác.
Lục Lẫm hiểu Khương Tự rất rõ.
Cho dù trong lòng đồng ý thì cô cũng sẽ không nói ra khỏi miệng.
Không đợi Khương Tự trả lời anh, Lục Lẫm trực tiếp đi vòng sang một bên khác của giường.
Khương Tự vô thức ngừng hô hấp.
Cô có thể nhận thấy được giường hơi lún xuống.
Một giây sau, Lục Lẫm nhẹ nhàng ấn Khương Tự nằm xuống giường, đắp kín chăn giúp cô: "Ngủ đi, anh ở đây với em."
Khương Tự: "..."
Sao lại cảm thấy là lạ nhỉ.
Khương Tự nhíu mày, đáy lòng hồi hộp thẹn thùng cỡ nào thì điệu bộ nói chuyện càng kiêu cỡ đó: "Anh coi em là trẻ con à? Đi ngủ còn cần người dỗ à."
Lục Lẫm cười nhạt nói: "Đêm nay làm trẻ con một lần, được chứ?"
"Chỉ đêm nay."
Bóng đêm thâm trầm, tiếng nói của Lục Lẫm như sợi lông vũ xẹt qua vành tai cô.
Im lặng mấy giây, Khương Tự thoả hiệp: "Vậy thì em cố mà đồng ý với anh vậy."
Trong phòng chỉ là thêm Lục Lẫm, nhưng trái tim bực bội bất an của cô đã bình tĩnh lại.
Cô nằm trên giường, mí mắt Khương Tự bắt đầu đánh nhau.
Cơn buồn ngủ nháy mắt ập tới.
Không khí kiều diễm hoàn toàn biến mất, Khương Tự bình yên chìm vào giấc ngủ bên cạnh Lục Lẫm.
Lục Lẫm bật cười.
Ánh trăng rọi dưới chân giường rất sáng, ban đêm cuối mùa xuân, ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng khẽ kêu.
Gió đêm thổi bay màn cửa, đưa vào trong phòng chút lạnh lẽo.
Dường như trong gió mang theo mùi hương hoa thược dược trong vườn.
Khương Tự ngủ rất say, lông mi như lông quạ rũ xuống tạo thành bóng mờ dưới mí mắt, mái tóc dài như mây toả đầy trên gối.
Người đẹp như tranh.
Lục Lẫm chống một tay xuống giường, hơi nghiêng người.
Anh khẽ hôn một cái lên trán Khương Tự.
"Ngủ ngon."
Khương Tự quên mất, lúc trước hệ thống từng nhắc nhở cô một chuyện.
Thu thập được càng nhiều giá trị số mệnh thì chức năng hồi tưởng càng mạnh.
Cô có thể nhìn thấy những hình ảnh cô muốn nhìn.
Trong đêm yên tĩnh này, Khương Tự chìm vào giấc mơ.
Lúc đầu giấc mơ là trận nổ mạnh, lửa cháy bừng bừng mà cô cực kỳ sợ hãi kia.
Ngọn lửa nóng cháy vẫn mang theo cảm giác nóng rát và ép người ngộp thở như cũ, khiến Khương Tự không thở nổi.
Một bóng hình quen thuộc nhanh chóng hiện lên trong tầm mắt cô.
Lục Lẫm phát điên ôm cô từ trong xe ra.
Khương Tự nhìn thấy trên tay Lục Lẫm có vết bỏng, anh hoàn toàn không để ý đến cơn đau bỏng cháy.
Thì ra phản ứng của Lục Lẫm lúc ấy là như vậy.
Đáy lòng cô không khỏi chua xót.
Từ ngày đó trở đi, tính tình của Lục Lẫm thay đổi rất nhiều.
Cuộc sống của anh đã mất đi màu sắc, thứ chờ đợi anh là năm tháng khô khan dài dằng dặc.
Lời đồn nổi lên bốn phía.
Có người nói là cô chủ Lục bị ngọn lửa thiêu chết, trước khi chết cô ấy ôm theo nỗi hận và sợ hãi cực độ.
Linh hồn của cô ấy sẽ bị nhốt trong đường luân hồi mãi mãi.
Không được sống yên ổn.
Lục Lẫm giận dữ trừng phạt nghiêm khắc những người nói nhảm đó.
Rõ ràng là chuyện mê tín nhưng Lục Lẫm lại đặt những lời này trong lòng.
Hồi Khương Tự còn sống, Lục thiếu soái không tin quỷ thần.
Sau khi Khương Tự chết, dù chỉ có khả năng một phần vạn thì anh cũng bằng lòng thử.
Từ đây, trong cuộc đời Lục thiếu soái nhiều hơn một chuyện.
Anh tìm kiếm đại sư có thể nghịch thiên cải mệnh(1) khắp cả nước.
(1) Nghịch thiên cải mệnh: Làm trái lại ý trời, sửa đổi số mệnh.
Hình ảnh thay đổi, Khương Tự nhìn thấy Lục Lẫm quỳ gối trước đại điện.
Vẻ mặt anh trang nghiêm, ánh mắt dứt khoát.
Lục Lẫm trầm giọng nói: "Bát tự(2) của vợ tôi rất yếu. Cô ấy thường xuyên bị ám sát, gặp nguy hiểm khó khăn. Nếu như có thể, tôi muốn đổi mệnh cách(3) của tôi cho cô ấy."
(2) Bát tự: Giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi, là một cách xem số mệnh của Trung Quốc. Dựa vào bát tự của một người có thể suy đoán ra vận mệnh của người đó. Người có bát tự yếu thường ốm yếu, chết yểu, dễ bị ảnh hưởng từ người khác. Ngược lại người có bát tự cứng thường không bị ảnh hưởng có khi còn khắc người khác.
(3) Mệnh cách: Ý chỉ số phận của một người tuỳ theo những điều xung quanh họ. Hai người có bát tự tương tự nhau nhưng tuỳ theo hoàn cảnh sống và những điều xung quanh mà có thể có mệnh cách khác nhau.
Đại sư vẻ mặt thương xót: "Sau khi luân hồi chuyển kiếp, Khương Tự có được cuộc sống mới, có lẽ ngài sẽ hoàn toàn biến mất trong sinh mạng của cô ấy, cô ấy mãi mãi không nhớ ra được ngài là ai."
"Cho dù là vậy..."
"Nếu như dùng năm mươi năm tuổi thọ của ngài để trao đổi, ngài cũng bằng lòng sao?"
Lục Lẫm lại cười, không chút sợ hãi.
Khi tâm nguyện của anh đã xong, đương nhiên sẽ không cần sống một mình.
Theo Khương Tự mà đi, là tín niệm duy nhất chống đỡ anh sống tiếp.
Nếu như việc này không thành, như vậy thì linh hồn của Khương Tự chắc chắn sẽ bồi hồi ở nhân gian.
Sao anh nỡ để cô cơ khổ?
Nếu là vậy, anh không tiếc đến thành phố chết, cũng phải kéo Khương Tự ra khỏi đó.
Nghịch thiên cải mệnh.
Từ trước đến nay Lục Lẫm chỉ tin chính mình.
Kiếp trước, bát tự của Lục thiếu soái rất cứng, bát tự của Khương đại tiểu thư lại cực yếu.
Kiếp này, bát tự của bọn họ trao đổi, Khương Tự sẽ được Lục Lẫm che chở.
Lấy mạng đổi mạng.
Có bằng lòng?
Tôi cam tâm tình nguyện.