*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” phát sóng tuần đầu tiên đã nhận được thành tích cực kỳ tốt.
Mức độ thảo luận của chương trình dần dần tăng lên, đề tài về những người tham gia cũng không thấp. Dù sao, sân đấu ban đầu của bọn họ đã để lại ấn tượng khắc sâu trong đầu cư dân mạng.
Một chương trình gameshow kỷ niệm khá nổi tiếng nhìn trúng cơ hội phát tài từ bọn họ, cố ý gửi lời mời với nhóm, đồng thời còn mời cả khách mời ở chương trình hàng xóm.
“Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” và “Giương buồm xuất phát” vốn dĩ là hai chương trình đối đầu nhau, đấu võ đài cùng một thời gian.
Hiện tại, chiêu này có thể nói là song thắng.
Mục đích chủ yếu của chương trình này là nhớ lại hồi ức trong quá khứ, vừa khéo giữa các khách mời từng có quan hệ sâu xa.
Hai nhóm khách mời cùng lên sân khấu, quá trình ghi hình rất thuận lợi, nhưng ai ngờ sau khi ghi hình kết thúc lại có người tuôn ra một video hậu trường.
Trong video, Hạ Thiên của “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” và Đới Uy của “Giương buồm xuất phát” tình cờ gặp nhau ở hành lang.
Nhiều năm trước, Hạ Thiên và Đới Uy đều là hai thí sinh có khả năng cao đoạt giải quán quân trong chương trình tuyển chọn.
Nhiều năm sau, cảnh ngộ của hai người lại khác nhau như trời với đất, tuy rằng mấy ngày gần đây Hạ Thiên có danh tiếng hơn nhưng hoàn toàn không thể sánh kịp sức hot của Đới Uy.
Làm lưu lượng có ngàn vạn fan, Đới Uy thường được fan khen là tốt bụng.
Trong video, thái độ của gã khác thường, kiêu ngạo đứng trước mặt Hạ Thiên, đột nhiên đập đạo cụ chương trình lên người anh.
Đới Uy còn nói gì đó, nét mặt toàn là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Chỉ là anh ta nói nhỏ quá, không ai biết nội dung là gì.
Hạ Thiên mới 27 tuổi nhưng bị cuộc sống chèn ép lâu lắm rồi, như đã bị bào mòn hết mọi góc cạnh.
Anh không hề có tí phản kháng nào, mà lựa chọn làm lơ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó, yên lặng rời đi.
Trên sân khấu, Đới Uy còn chủ động bắt tay ôn chuyện với Hạ Thiên, vậy mà hiện tại anh ta lại hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Video vừa phát tán đã nhanh chóng làm cư dân mạng bùng nổ cảm xúc.
Leo thẳng lên No.1 hot search.
#Đới Uy trở mặt trong hậu trường, quan hệ với Hạ Thiên thật sự là gì?#
1 phút đồng hồ, bình luận của cư dân mạng đã hơn vạn.
[Thay đổi sắc mặt nhanh ghê, tôi ở hiện trường ghi hình, nhìn qua quan hệ giữa hai người cũng đâu có kém như thế.]
[Có phải thái độ của Đới Uy kiêu ngạo quá rồi không? Người xem tức giận à nha.]
[Video chưa được chứng thực, mọi người đừng tùy tiện phỏng đoán.]
[Lầu trên là fan của Đới Uy chứ gì, ai xem video thì đều biết người chủ động gây hấn là Đới Uy, gã đã làm chuyện xấu mà còn không cho người ta nói à?]
Hot search không treo được bao lâu đã bị phòng làm việc của Đới Uy gỡ xuống.
Phòng làm việc nhanh chóng làm sáng tỏ.
[Chỉ là bạn bè vui đùa bình thường thôi, hy vọng mọi người đừng xé to tới vấn đề nhân phẩm. Sau này Đới Uy sẽ chú ý từ việc nói năng đến việc làm, sẽ không làm ra hành động khiến mọi người hiểu lầm nữa.]
Sau khi làm sáng tỏ, cư dân mạng từ phẫn nộ chuyển sang nghi ngờ.
Nhìn thì có vẻ Đới Uy chỉ đè dư luận xuống, nhưng trên lớp mặt nạ hoàn mỹ mà gã đắp nặn đã bị cứa một vết rách.
***
Chuyện Hạ Thiên và Đới Uy cùng lên hot search, Khương Tự có nghe nói.
Hôm nay là cuối tuần, Khương Tự rảnh rỗi bèn dứt khoát tới công ty một chuyến.
Khương Tự vừa định đứng dậy ra cửa thì cửa phòng của Lục Tinh Trầm bỗng bật mở, hình như cậu đã áp sát cửa để nghe động tĩnh bên ngoài nên thời cơ mới khéo như thế.
Khương Tự ngửa đầu nhìn, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Lục Tinh Trầm.
Biệt thự mở máy sưởi nên Lục Tinh Trầm chỉ mặc chiếc áo hoodie mỏng màu đen, tóc đen trên đỉnh đầu hơi rối bù.
Nhìn có vẻ như mới tỉnh ngủ.
Khi nhìn vào cặp mắt đen trắng rõ ràng của Khương Tự, lòng Lục Tinh Trầm đột nhiên căng thẳng.
Lục Tinh Trầm sợ Khương Tự biết chút tâm tư nhỏ của mình, cậu cố ý duỗi người.
Lục Tinh Trầm giả bộ chưa hết buồn ngủ, vừa ngáp vừa liếc Khương Tự, thử hỏi.
“Chị muốn ra ngoài?”
Khương Tự cảm thấy thái độ của Lục Tinh Trầm rất kỳ quái, dù có việc nhưng cô vẫn dung ung hỏi: “Tôi muốn tới công ty một chuyến. Cậu có việc sao?”
Tuy là cuối tuần nhưng Lục Tinh Trầm đã thức dậy từ lâu.
Sáng sớm cậu đã hé cửa phòng, dọn ghế ngồi ở cửa, chú ý động tĩnh dưới tầng.
Ngày ấy Khương Tự ra mặt vì cậu, cậu còn chưa kịp cảm ơn đâu.
Mấy ngày nay, cậu còn thiết kế một thứ dành cho Khương Tự.
Miễn cưỡng xem như quà cảm ơn.
Lục Tinh Trầm ôm tâm tư đó, lại mạnh miệng: “Hôm nay là cuối tuần, tôi cũng không có chuyện gì phải làm, có thể tới công ty với chị một chuyến.”
Lục Tinh Trầm nhanh chóng bổ sung một câu: “Tôi làm xong hết bài tập rồi, hơn nữa đều tự mình làm.”
Xét thấy Lục Tinh Trầm cung cấp lượng lớn giá trị số mệnh, Khương Tự không cố ý trêu chọc cậu.
Cô xoay người, không nhanh không chậm đi ra ngoài cửa.
Khương Tự bỏ lại một câu.
“Nếu cậu muốn đi thì đi.”
Lục Tinh Trầm dùng sức mím môi dưới áp khóe miệng đang cong lên trở về.
Cậu xoay người về phòng cầm áo khoác, ba bước biến thành hai, chạy như bay từ trên cầu thang xuống.
Không phải Lục Tinh Trầm muốn đến công ty, đây chỉ là cái cớ cậu tìm thôi.
Khi xe khởi động, Lục Tinh Trầm móc ra một tờ giấy từ trong áo khoác. Giấy được cậu gấp thành hình vuông đặt trong túi áo.
Cậu kẹp giấy tùy ý đưa qua.
“Cầm.”
“Cho tôi?” Khương Tự nhìn tờ giấy nhăn nhó dúm dó.
Cô không vươn tay, chỉ dùng ánh mắt ý bảo: “Cậu mở ra, tôi xem.”
“Sợ cái gì, lại không có độc.”
Lục Tinh Trầm ngoài miệng lẩm bẩm nhưng hành động lại rất thành thật, cậu ngoan ngoãn mở tờ giấy ra, giơ trước mặt Khương Tự.
Khương Tự không hiểu ý nghĩa của bức vẽ.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy khó hiểu: “Đây là cái gì? Quả cầu sao?”
Nhìn theo tầm mắt của Khương Tự, Lục Tinh Trầm nhìn chằm chằm những đường cong rối loạn trên tờ giấy trắng.
Gương mặt tuấn tú bỗng đỏ bừng.
Mình vẽ thứ gì đây!
Khương Tự đột nhiên nghĩ đến bản phác thảo linh vật cô thiết kế.
Bản thiết kế này so với bản phác thảo kia, trình độ như nhau.
Trước lần đó là cô vẽ lung tung, nhưng cái này nhìn có vẻ Lục Tinh Trầm đã tỉ mỉ vẽ.
Nếu Lục Tinh Trầm may mắn được chiêm ngưỡng bản phác thảo linh vật kia thì cậu chắc chắn sẽ than một câu: Mình với Khương Tự không hổ là người một nhà.
Ngay cả cách vẽ cũng chẳng khác gì nhau.
Bản phác thảo kia đã được nhà thiết kế trẻ nâng niu, đóng khung đặt trong phòng làm việc của mình.
Nên Lục Tinh Trầm không có cách nào nhìn thấy.
Khương Tự chỉ có thể bắt Lục Tinh Trầm giải thích cho mình hiểu bức tranh này vẽ gì.
Lục Tinh Trầm nhẫn nại: “Đây là mũ bảo hiểm, bên trên là đồ án tôi thiết kế riêng cho chị.”
Lục Tinh Trầm nhấn mạnh cái từ “riêng”.
Tính Khương Tự là cái gì không hiểu thì phải hỏi.
Cô chỉ vào chỗ đường cong màu đen quấn quấn vào nhau: “Đây là cái gì? Muỗi à?”
Lục Tinh Trầm hít sâu một hơi, nhắc nhở mình đừng so đo với Khương Tự: “Đây là ngôi sao trên trời, chị biết câu tinh hoa đầy trời chứ?”
“Là sự tồn tại không thể thiếu, rất nhiều bó hoa sẽ dùng nó để điểm xuyết cho đẹp.”
Lục Tinh Trầm nhận thấy Khương Tự nhìn mình lâu vài giây.
Cậu nóng nảy: “Ánh mắt này của chị là có ý gì? Nếu không, chị nói với tôi xem đây là gì?”
Khương Tự nhíu mày: “Tôi chỉ cần thứ có một không hai.”
“Lấy ví dụ cho cậu dễ hiểu nhé, tôi thích hoa hồng, nhưng tôi chỉ thích hoa hồng Juliet (*) hiếm có.”
(*)Hoa hồng JulietLục Tinh Trầm mờ mịt: “Chu…Juliet là cái gì?”
Khương Tự điều chỉnh tư thế thoải mái, dựa vào ghế lần nữa: “Không hiểu thì lên mạng mà tra, trên mạng cái gì cũng có.”
Lục Tinh Trầm chết lặng.
Thật là, lòng cảm động mà cậu vất vả lắm mới ấp ủ ra đã bị chị ấy xóa sạch rồi.
Khương Tự dịu dàng nói: “Sau khi làm xong thì nhớ đưa cho tôi xem qua thành phẩm.”
Lục Tinh Trầm buông tha giãy dụa: “Chị còn yêu cầu gì thì nói luôn đi.”
Khương Tự trừng mắt: “Cậu là người lớn rồi, phải biết tự quyết định chứ, tôi mà nói trước thì đâu còn niềm vui bất ngờ.”
Lục Tinh Trầm: “…”
Là cậu không biết tự quyết định sao?
Rõ ràng là Khương Tự yêu cầu quá hà khắc, một thứ chị ấy có thể soi ra một trăm lỗi.
Lục Tinh Trầm chỉ vào giao lộ phía trước, uể oải nói: “Cho tôi xuống ở đó đi, tôi muốn chơi bóng.”
Có lẽ vận động mạnh một lúc thì có thể quên chuyện vừa rồi.
Xe chậm rãi dừng lại.
Khương Tự cố ý hạ cửa sổ xe, nói với bóng dáng Lục Tinh Trầm.
“Đánh cầu xong thì nhớ kiếm nhiều tài liệu hơn nhé, đồ mà không hài lòng là tôi sẽ trả hàng đấy.”
Bóng dáng vốn cao thẳng của Lục Tinh Trầm sụp xuống, mắt thường cũng có thể thấy.
Biết rồi biết rồi, cậu nỗ lực hết sức còn không được sao!
Sau khi thả Lục Tinh Trầm xuống xe, Khương Tự nhanh chóng tới công ty.
Khương Tự vừa vào văn phòng, trợ lý đã tới thông báo, nói Hạ Thiên muốn gặp cô.
Cô không từ chối gặp anh ta.
Sau hậu trường lật mặt xảy ra không lâu, Hạ Thiên lại giống như không có việc gì, bởi đối với anh, đó đều là chuyện không quan trọng.
Hôm nay tới Vọng Quỳ, anh chỉ muốn tặng cô J một phần quà cảm ơn.
Hạ Thiên không hiểu biết về cô J, chỉ là thông qua ca khúc được chọn cho chương trình mà suy đoán sở thích của cô J.
Rất có khả năng, cô J là người yêu thích các ca khúc thời Dân quốc.
Vừa khéo, mẹ của Hạ Thiên là fan của Chu Tuyền, bà nghe Hạ Thiên nói về sở thích của cô J xong thì đưa đĩa nhạc nhựa đen bà trân quý nhiều năm cho quý nhân.
Không có cô J sẽ không có Hạ Thiên của hiện tại.
Mắt Khương Tự sáng ngời, cô đúng là rất thích món quà này.
Cô hỏi Hạ Thiên: “Tặng cho tôi, anh không đau lòng sao?”
Hạ Thiên nhìn ân nhân, chỉ cảm thấy kích động khó nói thành lời.
Nếu không tặng món quà này thì trong lòng anh với mẹ Hạ sẽ để lại tiếc nuối rất lớn.
Hạ Thiên sợ Khương Tự từ chối, anh buông quà rồi muốn chạy trốn, anh nhanh chóng để lại một câu: “Cô J, hy vọng cô sẽ thích.”
Cửa văn phòng bỗng mở ra, Hạ Thiên bị ngăn lại.
Người vào là trợ lý của Khương Tự.
Trợ lý cầm một cái hộp: “Có người nhờ nhân viên lễ tân chuyển cho ngài một phần quà, nhưng người nọ không để lại bất cứ thông tin gì.”
Khương Tự nhìn chằm chằm cái hộp không to không nhỏ.
Kỳ lạ, hôm nay nhiều người tặng quà cho cô thật.
Nhìn lướt qua hộp quà đóng chặt, đáy lòng phó tổng giám đốc Nhậm đột nhiên nảy sinh dự cảm bất an.
Anh biết thân phận của Hạ Thiên cho nên không ngăn đối phương, nhưng chủ nhân chiếc hộp này không để lại tên họ, không biết bên trong sẽ là gì.
Phó tổng giám đốc Nhậm bước lên che trước mặt Khương Tự: “Khương tổng, không bằng tôi mở giúp cô nhé?”
Khương Tự gật đầu.
Phó tổng giám đốc Nhậm rất cảnh giác, chỉ nhấc lên một khe hở nhỏ, trong vài giây ngắn ngủi, anh đã thấy thứ khủng bố bên trong.
Động tác của phó tổng giám đốc Nhậm rất nhanh, lập tức đóng nắp lại.
Đỉnh đầu phó tổng giám đốc Nhậm bốc khói, ai to gan như thế, vậy mà lại dám dùng cái thứ dơ bẩn này đi dọa người!
May mắn mình nhanh nhẹn, không dọa đến Khương tổng.
Nhưng khoảnh khắc mở hộp, Khương Tự cố tình nghiêng người về phía trước.
Tuy động tác của phó tổng giám đốc Nhậm nhanh thật nhưng cô cũng nhìn thấy rõ ràng.
Ai lại gửi con chuột chết cho cô?
Khác với vẻ nôn nóng tức giận của phó tổng giám đốc Nhậm, cô bình tĩnh phân phó: “Đi điều tra xem quà này ai tặng.”
Phó tổng giám đốc Nhậm tức tới nỗi giọng nói hơi run, vội vã đi tới cửa: “Giờ tôi lập tức đi kiểm tra camera.”
Khương Tự đột nhiên mở miệng gọi người lại: “Khoan đã, hình như tôi biết ai rồi.”
Phó tổng giám đốc Nhậm khó hiểu quay đầu lại.
Khương Tự nhìn thấy thông báo có giá trị số mệnh vào sổ từ hệ thống.
Trong danh sách có một cái tên lạ.
Giá trị số mệnh của Đới Uy?
Khương Tự cười khúc khích.
Nếu Đới Uy dám gửi món đồ dơ bẩn tới dọa cô thì nhất định gã đã làm công tác chuẩn bị vạn toàn rồi. Chắc gã sẽ hoàn toàn không ngờ nổi, mình sẽ bị tra ra một cách nhanh chóng như vậy đâu.
Sau khi Khương Tự suy tư thêm, cô nhìn Hạ Thiên đang đứng một bên.
Hạ Thiên áy náy, anh đã đoán ra rất có thể là do Đới Uy làm.
Bởi vì Hạ Thiên tham gia chương trình “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”, dẫn tới Đới Uy tức giận, chính vì thế nên gã mới có thể làm ra hành động quá khích với ân nhân của anh.
“Năm đó, anh với Đới Uy từng có thù oán đúng chứ?”
Giọng điều của Khương Tự rất chắc chắn.
Hạ Thiên ngẩng đầu, ngẩn ngơ.
Khương Tự đoán không sai, qua lời kể của Hạ Thiên, cô đã biết được toàn bộ quá trình bỏ thuốc ở cuộc thi hát năm đó.
Khương Tự chớp mắt, đáy mắt hiện lên sự gian xảo.
Giống điềm báo chuyện xấu sắp tới.
Cô nhìn phó tổng giám đốc Nhậm, cười tủm tỉm nói: “Giúp tôi liên lạc với Mắt Vàng 1919, cứ nói tôi có tin cực sốc muốn công khai.”
Vài ngày sau, Mắt Vàng 1919 phát sóng đúng lịch.
Có vị cô J cung cấp tin hot: Trong chương trình tuyển chọn nhiều năm trước, Đới Uy hạ thuốc Hạ Thiên, dẫn tới Hạ Thiên bị mất giọng trong lúc phát trực tiếp, Đới Uy mới giành được giải quán quân.”
Danh hiệu quán quân của gã là trộm tới, hiện tại nên trả về rồi.
Cô J đã chuẩn bị đầy đủ hết, thậm chí còn tìm ra nhân viên công tác năm đó, bọn họ từ từ kể hết nội tình.
Một loạt chứng cứ lần lượt bày ra trước màn hình.
Phỏng vấn Khương Tự vẫn là nữ phóng viên kia.
Cô một lần lạ, hai lần quen, biết khi chế tác hậu kỳ thì phải làm mờ toàn thân cô J, giọng nói cũng phải xử lý.
Phóng viên hỏi: “Xin hỏi vì sao cô muốn công khai ân oán từ nhiều năm trước?”
Khương Tự khoanh tay nhìn ống kính, cô kiêu căng ngạo mạn nói:
“Không có gì, chỉ là tôi muốn cho Đới Uy hiểu rõ một đạo lý, không phải ai cũng dễ chọc.”
Bên Đới Uy nhanh chóng nhận được thư mời luật sư từ Vọng Quỳ, chuyện gã xui khiến trợ lý đe dọa cô J đã bị lập án điều tra.
Công ty Vọng Quỳ yêu cầu Đới Uy phối hợp điều tra.
Sau khi chuyện bại lộ, Đới Uy đành phải chủ động rời khỏi “Giương buồm đi xa”. Gã không chỉ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời mà còn phải tiếp nhận cảnh sát tới hỏi thăm.
Cư dân mạng xem xong Mắt Vàng 1919, nhanh chóng phát hiện một điểm sáng trong đó.
Sao cái hình tròn mờ ảo chuyển động kia lại không khác gì vị công dân thành phố nhiệt tình - cô Khương vậy?
Ngoài hai người này thì chương trình chưa từng có ai phải làm mờ từ đầu đến chân cả.
[Cô J, cô Khương, hai người đó sẽ không phải là một chứ?]
[Dù đã dùng máy chỉnh giọng nhưng tôi cảm thấy cách nói chuyện của hai người đều giống nhau.]
[Mỗi tập Mắt Vàng 1919 tôi đều xem, tôi dám chắc chắn: Làm mờ toàn thân kiểu này thì chỉ có cô J và cô Khương thôi.]
[Không thể nào, cô J chính là cô Khương, sao lại có triệu điểm đáng yêu thế nhỉ?]
…
Vấn đề thân phận của “Công dân thành phố nhiệt tình cô Khương” và “cô J có sức mạnh huyền học” đã nổ ra một cuộc thảo luận nhiệt tình trên mạng.
Mọi người sôi nổi cung cấp khả năng bổ não của mình, muốn tìm ra điểm tương đồng giữa hai người.
Sau đó suy đoán của cư dân mạng được chứng thực, cô J khiêm tốn chưa bao giờ lộ mặt kia lại mở Weibo.
ID Weibo là: “Cô J Vọng Quỳ”.
Cô là người đầu tiên like bình luận suy đoán cô là cô Khương của cư dân mạng.
Sau đó, cô J đăng bài Weibo đầu tiên.
[“Áo choàng” của tôi, không ai có thể chà đạp.]
Một câu đơn giản, mỗi chữ đều thể hiện sự ngang ngược và bá đạo của Khương Tự.
Sau khi đăng Weibo không lâu, Khương Tự click mở bình luận dưới bài Weibo đó.
Ngón tay mượt mà lướt trên màn hình, cô hứng thú kéo xuống.
Kéo kéo, nụ cười trên môi Khương Tự dần trở nên cứng đờ.
Ở phần bình luận, so với mắng chửi Đới Uy thì lại có nhiều người cúng bái năng lực huyền học thần bí trên người cô J hơn.
[Cầu cô J phù hộ cho em, ngày mai em thành công tỏ tình với nam thần.]
[Tôi cũng bái lạy, xin hãy làm vận may của tôi bùng nổ!]
[Like+share, cô J chính là ánh sáng chính đạo chiếu soi giới giải trí!]
[Phát phát, giới giải trí Hoa Hạ không có cô J là không được.]
…
Bình luận “Chuyển phát vận may từ cô J” vẫn còn tiếp diễn, Khương Tự suýt không cầm vững điện thoại.
Cô có phải đại tiên gì đâu, bái lạy cô làm gì!