Hôm nay Khương Tự nhận được cuộc gọi từ Lâm Nãi Văn.
Lâm Nãi Văn là bà trùm châu báu, hai người quen nhau ở trại nuôi ngựa.
Chị nói với Khương Tự, hôm nay chị tổ chức một buổi tụ họp nho nhỏ ở nhà hàng Hoa Mậu, không biết Khương Tự có hứng thú tới không.
Khương Tự suy tư, cả ngày nay cô cũng không nhìn thấy Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt.
Nhân vật số mệnh không ở trước mặt, cô đi ra ngoài chơi là được.
Thời gian hẹn với Lâm Nãi Văn là 6 giờ chiều.
4 giờ chiều, Khương Tự còn đang chọn trang sức, cô có chút buồn rầu, hôm nay đeo vòng tay phỉ thúy hay trang sức bạch ngọc đây?
Nửa giờ sau.
Khương Tự nghiêng người đứng trước gương, cầm hai chiếc sườn xám rối rắm, bộ nào làm nổi bật màu da của mình hơn?
Khương Tự chọn hồi lâu mới chốt được bộ hôm nay sẽ mặc. 5 giờ 30 phút, cô ngồi lên xe Bentley màu đen.
Cách thời điểm buổi tụ họp bắt đầu 5 phút, cô đi vào nhà hàng Hoa Mậu.
Khương Tự đẩy cửa ra, các vị quý bà đều đã tới đông đủ, họ nhìn Khương Tự, hô hấp không khỏi đông cứng.
Dưới ánh đèn, người nọ mặc sườn xám màu tím nhạt in hoa, bên ngoài khoác áo choàng lông dê màu nâu nhạt, vẫn có thể nhìn ra vòng eo cực kỳ tinh tế.
Tai cô đeo trang sức bạch ngọc, trông làn da của cô càng thêm sáng lấp lánh.
Các quý bà cảm khái, người này thật quá mỹ lệ, đây là quý bà nhà ai?
Lúc này, Lâm Nãi Văn đứng dậy, đi tới trước mặt Khương Tự, cười nói: “Cô chủ Lục, em đã tới rồi, đợi lát nữa ngồi cạnh chị nhé.”
Nhóm quý bà kinh hoàng, giám đốc Lâm lại đích thân tiếp đón vị quý bà này!
Lâm Nãi Văn ngồi phía trước, Khương Tự thong thả ung dung ngồi vào vị trí cách chị ấy gần nhất.
Lâm Nãi Văn giới thiệu: “Vị này là cô chủ Lục, vợ của Lục Lẫm.”
Các quý bà tiếp tục kinh ngạc, Lục Lẫm?
Chính là người cầm quyền duy nhất của nhà họ Lục trăm tỷ sao?
Không thể ngờ phu nhân của cậu ấy lại đẹp nhường này.
Mấy vị quý bà không khỏi nhớ tới chuyện trước đó, Lục Lẫm tiêu 300 triệu mua mua đấu giá vòng tay phỉ thúy hoa bay của Hoàng Huệ Lan cho vợ của mình.
Chuyện này đã lan truyền khắp giới hào môn này rồi.
Các quý bà liếc ngắm cổ tay Khương Tự một cái, trên cổ tay trắng muốt mảnh khảnh vừa khéo đeo một chiếc vòng tay phỉ thúy hoa bay.
Giờ phút này, đầu óc của các vị quý bà quay cuồng như gió lốc.
Lục Lẫm rất ít khi quan tâm chuyện gì khác ngoài công việc, nhưng anh lại đặc biệt từ nước ngoài về vì Khương Tự.
Chỉ là muốn tự tay tặng chiếc vòng phỉ thúy 300 triệu cho Khương Tự.
Khương Tự hiếm khi xuất hiện ở các buổi tụ họp nhất định là bởi vị quý bà này quá xinh đẹp, Lục Lẫm không muốn người khác nhìn trộm sắc đẹp của vợ.
Nói tóm lại, Lục Lẫm cực kỳ cưng chiều cô chủ Lục.
Các quý bà nhìn Khương Tự, ánh mắt hâm mộ.
Có một bà chủ Lưu lại hơi bất mãn với Khương Tự. Chị ta vẫn luôn lấy lòng Lâm Nãi Văn nhưng Lâm Nãi Văn lại cứ lạnh nhạt với chị ta.
Nhưng giờ Lâm Nãi Văn không chỉ cho Khương Tự ngồi cạnh mình mà thái độ còn rất khách khí.
Khương Tự dựa vào đâu?
Quý bà Lưu nổi lên lòng đua đòi, bỗng nhiên mở miệng: “Ngày hôm qua Chanel đưa túi xách phiên bản giới hạn tới nhà tôi, mắt tôi kén chọn lắm.”
Một lát sau, Lâm Nãi Văn thản nhiên nói: “Bộ sườn xám trưng bày không bán ở cửa hàng kia, hiện tại đang nằm trong tay cô chủ Lục.”
Nhóm quý bà lại kinh ngạc lần nữa, họ đều biết bộ sườn sám trưng bày kia là tác phẩm của bậc thầy Phó Tế Thần, vậy mà lại bán cho Khương Tự?
Quý bà Lưu nghẹn lời, chị ta lại nghĩ đến cậu út Lục học dốt, mà con trai mình lại học rất giỏi.
Chị ta ho nhẹ vài tiếng: “Con trai tôi lại giành hạng nhất thi Toán rồi.”
Quả nhiên, tiếng khen ngợi của các vị quý bà vang lên, trên mặt chị ta hiện vẻ đắc ý.
Giây tiếp theo, Khương Tự lười nhác nâng cằm, cô liếc quý bà Lưu, giòn giã nói:
“Tên kia nhà tôi… giờ bắt đầu học tập rồi.”
Một câu kinh động lòng người.
Tất cả mọi người đều biết người Khương Tự nói là ai, cậu út nhà họ Lục, Lục Tinh Trầm.
Cậu út không học vấn không nghề nghiệp lại bắt đầu học tập rồi!
Thử hỏi, một người vốn học giỏi giành được hạng nhất và một người chỉ biết đánh nhau trốn học nay bắt đầu tu trí học tập…
Người nào làm người ta khϊếp sợ hơn?
Đương nhiên là người sau rồi, cô chủ Lục thật sự đã thay đổi phương hướng sống của cậu ấy! Quá lợi hại.
Khương Tự lại thắng lần nữa.
Lần đầu tiên Khương Tự tham gia buổi tụ họp của các vị quý bà đã nhận được sự yêu thích của mọi người.
Tất cả quý bà đều gấp gáp muốn thêm Wechat của Khương Tự, muốn biết cách cô thuần phục Lục Tinh Trầm.
***
Tầng hai nhà hàng Hoa Mậu.
Lục Tinh Trầm tới đây là vì tham gia tiệc chia tay của người bạn Thượng Xuyên. Cậu quen Thượng Xuyên đã lâu, từ sau cấp ba hai người dần ít liên lạc hơn.
Trong khoảng thời gian này, Thượng Xuyên liên lạc lại với Lục Tinh Trầm. Thượng Xuyên nói mình muốn chuyển trường tới một thành phố khác nên mấy người bạn chạy tới làm một bữa tiệc chia tay cho cậu ta.
Lục Tinh Trầm bước vào phòng, trong phòng tràn ngập mùi thuốc, cậu nhíu mày.
Cậu không hút thuốc, không thích cái mùi này.
Những người khác thấy vậy bèn vội vàng mở cửa sổ ra cho thông gió.
Thượng Xuyên nói chuyện phiếm với Lục Tinh Trầm hai câu, hai người lại trở nên quen thuộc.
Cậu ta vỗ bả vai Lục Tinh Trầm, cười hì hì nói: “Tinh Trầm, cậu còn chưa yêu đương đúng không? Nhiều cô gái theo đuổi cậu như thế mà cậu không thích cô nào à?”
Lục Tinh Trầm nhíu mày: “Tôi không có hứng thú.”
Cậu đã lâu không liên lạc với Thượng Xuyên, cứ cảm thấy Thượng Xuyên đã trở nên cực kỳ xa lạ, lời nói của cậu ta làm lòng cậu phiền muộn.
“Chậc chậc, nếu tôi là cậu…” Thượng Xuyên tiếp tục mở miệng, “Tôi đã sớm quen 10 cô, 8 cô bạn gái rồi, mỗi ngày đổi một cô, không hề trùng lặp.”
Thượng Xuyên tiếp tục nói: “Chơi chán thì đổi một đứa, dù sao con gái có nhiều mà.”
Lục Tinh Trầm mất kiên nhẫn mím chặt môi, cảm thấy âm thanh của cậu ta hơi chói tai.
Thấy Lục Tinh Trầm mãi không nói gì, Thượng Xuyên cho rằng tâm trạng của cậu không tốt.
Cậu ta biết quan hệ gia đình Lục Tinh Trầm phức tạp, thuận miệng nói câu: “Nghe nói chị dâu cả của cậu thay đổi rất nhiều.”
Nghe vậy, Lục Tinh Trầm bỗng ngẩng đầu lên.
“Cậu đừng ngây thơ.”
Thượng Xuyên vỗ vỗ bả vai Lục Tinh Trầm: “Cậu cho rằng vì sao chị dâu cả của cậu lại tốt với cậu? Thực ra người ta coi cậu như cún con thôi.”
Mấy tên bạn khác cũng tiếp lời.
“Có kiểu người cứ chán là bắt đầu thích chọc người khác chơi. Lúc chị ta vui thì vẫy tay với cậu, chán thì lại ném sang một bên thôi.”
“Vẫn là bọn tôi đáng tin cậy nhất.”
Trong lòng Lục Tinh Trầm bỗng dưng bực bội, cậu ngắt lời mấy người này.
“Nói xong chưa? Tôi không muốn nghe những thứ này.”
“Được được được, không nói thì không nói.”
Thượng Xuyên châm một điếu thuốc, cậu ta phủi nhẹ tàn thuốc, đưa cho Lục Tinh Trầm: “Trước giờ cậu chưa từng hút thuốc, có muốn thử một lần không?”
Lục Tinh Trầm rũ mắt.
Khói thuốc màu trắng xanh lượn lờ trên đầu ngón tay của cậu, tia lửa nửa sáng nửa tắt trong bóng tối, phản chiếu ánh đỏ dưới mí mắt của cậu.
Lục Tinh Trầm không nói chuyện, chỉ là trong lòng càng thêm nóng nảy.
“Phiền lòng thì rít điếu thuốc, bảo đảm tâm trạng của cậu sẽ chuyển tốt ngay.”
“Tinh Trầm, mấy anh em đều hút thuốc, nếu cậu là bạn thì hãy giống bọn tôi.” Thượng Xuyên mở miệng, “Đừng khác biệt.”
Từng câu từng lời đè lên người cậu.
Lục Tinh Trầm bỗng nhiên cảm thấy mình hít thở không thông, cậu đứng lên: “Tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”
Bước chân rời đi của Lục Tinh Trầm hơi gấp.
Ở trong ấn tượng của cậu, Thượng Xuyên không giống như bây giờ. Cậu chỉ biết, hiện tại mình không muốn tiếp tục ở lại đó với bọn họ nữa.
Lục Tinh Trầm đi lang thang không có mục đích, không biết mình có thể đi đâu. Một lúc lâu sau, cậu mờ mịt dừng lại.
Cậu vừa định dời đi thì bước chân tạm dừng.
Cánh cửa trước mặt hơi hé mở, có ánh sáng từ bên trong lộ ra ngoài.
Người ngồi đối diện cậu cực kỳ xinh đẹp, cô mặc chiếc sườn xám màu tím nhạt in hoa, gương mặt tựa như được phủ một lớp sứ trắng.
Lục Tinh Trầm mở to mắt, Khương Tự.
Sao chị ấy lại tới đây?
Lục Tinh Trầm xoay người rời đi, chuyện của Khương Tự thì liên quan gì tới mình? Bọn họ lại không thân.
Nhưng trong đầu cậu cứ hiện lên những lời mấy người kia vừa nói.
“Cậu cho rằng vì sao chị dâu cả của cậu lại tốt với cậu? Thực ra người ta coi cậu như cún con thôi.”
Môi mỏng của Lục Tinh Trầm hơi mím.
Khương Tự thật sự nghĩ vậy sao?
Chị ấy đưa cậu tới lớp học thêm, đôn đốc cậu đọc sách đều chỉ vì hứng thú nhất thời của chị ấy sao?
Đối với chị ấy, mình chỉ là một con thú cưng?
Chị ấy đối xử tốt với mình đều chỉ vì gϊếŧ thời gian rảnh rỗi tạm thời sao?
Lục Tinh Trầm cười lạnh một tiếng, cậu đang định bỏ đi.
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo quen thuộc từ bên trong cánh cửa truyền ra.
“Tên kia nhà tôi… giờ bắt đầu học tập rồi.”
Nghe vậy, tay Lục Tinh Trầm đột nhiên nắm chặt, đầu ngẩng thẳng tắp, không dám tin nhìn Khương Tự.
Khương Tự đang nói cái gì?
Người kia chị ấy nói… là mình sao?
Câu nói của Khương Tự lặp đi lặp lại trong đầu Lục Tinh Trầm.
Tên kia nhà tôi, giờ bắt đầu học tập rồi.
Có lẽ bởi chưa bao giờ được người khác đặt kỳ vọng nên hiện tại trái tim của Lục Tinh Trầm đang đập thình thịch.
Mu bàn tay siết chặt hơi hiện gân xanh.
Dựa vào quan hệ giữa Lục Tinh Trầm và Khương Tự, cậu vốn không nên tiếp tục nghe. Nhưng giây phút này, có một thứ không thể diễn tả đã đánh bại tự tôn nông cạn của cậu.
Lục Tinh Trầm đứng mãi bên cạnh cánh cửa khép hờ kia.
Cậu nhìn chằm chằm Khương Tự không chớp mắt, thanh âm của cô loáng thoáng truyền đến.
“Sau khai giảng nó phải thi tháng ngay, cũng không biết lần này sẽ thi được hạng bao nhiêu…”
Không biết sao, Lục Tinh Trầm bỗng dưng cảm thấy đôi mắt của mình giống như bị bỏng rát.
Lời Khương Tự nói chẳng khác gì đốm lửa, khiến trong đầu cậu như có trận cháy lan ra đồng cỏ.
Yếu hầu của Lục Tinh Trầm hơi nghèn nghẹn.
Cậu chưa bao giờ có bất cứ mong chờ gì với cuộc đời của mình, đây là lần đầu tiên cậu biết, thì ra còn có một người ôm kỳ vọng với mình.
Một lát sau, Khương Tinh Trầm xoay người rời đi.
Khương Tự vừa khéo nhìn ra cửa, cô liếc thấy một sườn mặt quen quen.
Khương Tự nhíu mày, hình như người vừa rồi là Lục Tinh Trầm?
Có thể là nhìn lầm rồi, đầu óc Lục Tinh Trầm co giật thì mới đi nghe lén cô nói chuyện.
Cô không để chuyện này trong lòng, tiếp tục tham gia nói chuyện phiếm với các vị quý bà.
Lục Tinh Trầm không về phòng bao, cậu dựa trên hành lang, trong đầu tự nhiên hiện lên lời Khương Cẩm Nguyệt từng nói.
Khương Cẩm Nguyệt từng nói cậu có thể sống vô tư vô lự cả đời. Không cần để ý cái nhìn của bất cứ ai, chị ấy vĩnh viễn ủng hộ cậu.
Đáy lòng Lục Tinh Trầm ngày càng mờ mịt hơn.
Cuộc sống tự do phóng túng, không hề trói buộc như thế, mình thật sự muốn sao?
Lục Tinh Trầm lấy điện thoại ra, gọi cho Khương Cẩm Nguyệt.
Một lát sau, điện thoại được kết nối, giọng nói rầu rĩ của Lục Tinh Trầm vang lên: “Chị.”
Khương Cẩm Nguyệt thấy bất ngờ, nhưng giọng cô ta vẫn ngọt ngào.
“Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên gọi điện cho chị thế?”
Lục Tinh Trầm nhìn chằm chằm vào ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu, cậu hít một hơi thật sâu: “Em có thể hỏi chị một chuyện không?”
“Đương nhiên là được.” Khương Cẩm Nguyệt cười đáp.
Tạm dừng vài giây, Lục Tinh Trầm nhẹ nhàng hỏi.
“Chị, nếu em hút thuốc thì chị có ghét em không?”
Bầu không khí yên tĩnh lại, Khương Cẩm Nguyệt ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, cô ta cười, ngay cả hút thuốc mà Lục Tinh Trầm cũng phải trưng cầu ý mình. Cô ta cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác khống chế cuộc đời của người khác.
Khương Cẩm Nguyệt oán trách nói: “Sao chị lại chán ghét em được?”
Lục Tinh Trầm mím chặt môi.
Khương Cẩm Nguyệt nói tiếp, từng chữ của cô ta đập vào tai cậu một cách rõ ràng.
“Em đã trưởng thành.”
“Muốn hút thuốc thì hút thuốc, chị sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em, chị từng nói rồi, em phải làm chuyện mình yêu thích…”
Khương Cẩm Nguyệt còn tiếp tục nói nhưng Lục Tinh Trầm lại không nghe lọt.
Trong đầu cậu có một thanh âm đang kêu gào.
Không đúng, không nên như thế này.
Vì sao chị không ngăn cản em?
Lục Tinh Trầm hoảng hốt, cậu cúi đầu, mờ mịt nhìn chằm chằm mặt đất.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, từ lòng bàn chân cậu lan ra bên ngoài.
Ở trong đêm tối, nó giống như bao phủ một bóng ma.
Lục Tinh Trầm cúp máy.
Trong khoảnh khắc này, cậu mơ hồ nhận ra.
Tất cả những thứ cậu từng thờ phụng, tất cả những chuyện cậu kiên trì làm, một khi vén màn, sẽ phá vỡ toàn bộ nhận thức hiện tại của cậu.
Lục Tinh Trầm quay đầu nhìn phòng bao của Khương Tự, trong lòng đưa ra một quyết định. Cậu bước chân dài, bước nhanh về phòng bao, một cước đá văng cửa.
Thượng Xuyên và đám bạn nhíu mày, Thượng Xuyên cười nói: “Tính tình của cậu càng lúc càng lớn đấy.”
Tuy Thượng Xuyên bất mãn với thái độ của Lục Tinh Trầm, nhưng cậu ta cảm thấy Lục Tinh Trầm quay về là vì đã nghĩ thông suốt, vì thế cậu ta lần nữa châm điếu thuốc đưa tới tầm tay Lục Tinh Trầm.
Cậu ta tự cho là đúng, mở miệng: “Hút thuốc không?”
Lục Tinh Trầm cười nhạo.
Cậu cầm điếu thuốc, cứ vậy bóp tắt nó.
Chỉ trong một cái chớp mắt, đốm lửa lụi tàn trong đêm. Có vài tia lửa còn ở trong tay Lục Tinh Trầm nhưng cậu lại hồn nhiên không đau đớn.
Thường Xuyên giận dữ nói: “Lục Tinh Trầm, cậu làm gì…”
Còn chưa dứt lời, Lục Tinh Trầm dùng sức xách cổ áo Thượng Xuyên lên, cả người Thượng Xuyên bị nhấc lên, cậu ta bị ép ngửa đầu, hô hấp có chút khó khăn.
Đám bạn đều kinh hoảng: “Tinh Trầm, cậu điên rồi!”
Lục Tinh Trầm nhìn xuống Thượng Xuyên, một tay cậu xách Thượng Xuyên, một tay khác cầm điện thoại của Thượng Xuyên, xóa sạch phương thức liên hệ giữa bọn họ đến không còn lại gì.
Làm xong những thứ này, Lục Tinh Trầm mới buông lỏng tay.
Thượng Xuyên sợ hãi lui về sau, Lục Tinh Trầm nhìn cậu ta từ trên xuống.
“Từ hôm nay trở đi, mày không còn là bạn của tao nữa.”
“Còn chúng mày nữa…”
Lục Tinh Trầm lạnh lùng đảo qua những người đó, cảnh cáo nói: “Nếu sau này để tao nghe thấy chúng mày nói xấu cô chủ Lục thì đừng trách tao không nể tình.”
“Tao nói được thì làm được.”
Bỏ lại những lời này, Lục Tinh Trầm đi ra ngoài, chỉ để lại lũ kia hai mặt nhìn nhau.
Lục Tinh Trầm tới cửa, lại không định về.
Xe nhà họ Lục còn đỗ ở gần đó, xem ra Khương Tự còn chưa đi, không biết vì sao hiện tại Lục Tinh Trầm không muốn về nhà lắm.
Trong gió lạnh, cậu đứng tại chỗ, nhàm chán đá đá hòn đá nhỏ dưới chân.
Đợi thật lâu, người vẫn chưa ra.
Từng cơn gió lạnh thổi tới, tay chân Lục Tinh Trầm lạnh lẽo, cậu thầm mắng một câu.
Thời tiết này có bệnh à, lạnh như này để làm gì?
Lục Tinh Trầm vừa rùng mình vừa suy nghĩ miên man, rốt cuộc Khương Tự với đám người kia có gì hay mà nói chuyện lâu thế?
Chỉ với tính tình đó của chị ấy, người khác có thể chiều sao?
Không biết suy nghĩ của Lục Tinh Trầm bay xa bao nhiêu lần, cuối cùng Khương Tự và các vị quý bà đã từ trong đi ra.
Đương nhiên Lục Tinh Trầm không muốn để Khương Tự biết mình đang đợi chị ấy.
Cậu xoay người đang định đi thì bỗng dưng một cơn gió vô ích thổi tới, cậu không nhịn được, hắt xì một cái.
Lục Tinh Trầm: … Fu*k.
Hành động này thành công thu hút cái nhìn của các vị quý bà.
Lâm Nãi Văn nhận ra Lục Tinh Trầm, mắt chị sáng rực lên: “Cô chủ Lục, người kia nhà cô đang đợi cô kìa.”
Khương Tự có chút kinh ngạc, xem ra vừa nãy cô không nhìn lầm, cái người vụt lóe ở cửa thật sự là Lục Tinh Trầm.
Cũng không biết Lục Tinh Trầm tới đây làm gì?
Các quý bà hưng phấn nhìn Lục Tinh Trầm, họ khẽ thì thầm.
“Trời ạ, cô chủ Lục đúng là có thuật ngự người.”
“Cậu út Lục không chỉ trở nên thích học tập mà lại còn ngóng ở cửa đón cô chủ Lục về nhà.”
“Rốt cuộc cô chủ Lục dạy dỗ kiểu gì thế? Quá giỏi.”
Mấy quý bà nhịn không được mà dựng ngón cái với Khương Tự, mắt nhìn cô càng thêm khâm phục.
Các vị quý bà tạm biệt Khương Tự, Khương Tự đi tới trước mặt Lục Tinh Trầm, cô liếc liếc chóp mũi đỏ bừng của cậu.
Cô cười tủm tỉm nói: “Cậu chờ tôi à?”
Lục Tinh Trầm mạnh miệng nói: “Ai nói tôi đang đợi chị? Tôi với bạn ăn cơm ở đây.”
Lúc này cậu mới phát hiện giọng mình hơi khàn.
“Cậu bạn nhỏ.” Khương Tự chớp mắt, cười: “Cậu nghe lén tôi nói chuyện nha.”
Lục Tinh Trầm chột dạ dẫm dẫm cái bóng của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói nhảm nhiều quá.”
“Cậu nói cái gì, hử?” Khương Tự từ từ quay đầu.
Lục Tinh Trầm đảo mắt, không hé răng.
Bỗng dưng, một cái túi xách treo trên tay Lục Tinh Trầm, cánh tay cậu nặng xuống.
Sau đó, Khương Tự lại nhét chiếc ô tinh xảo vào tay còn lại của Lục Tinh Trầm, hai tay của cậu hoàn toàn không còn rảnh rỗi.
Lục Tinh Trầm cạn lời: “Tôi không cần làm việc của mình sao?”
Trước khi Khương Tự đi, cô chậm rì rì tháo khăn quàng cổ xuống, vắt lên cổ Lục Tinh Trầm: “Còn cái này nữa, cầm.”
“Cổ cậu treo một cái, tay cầm hai cái, lưng có thể cõng một cái nữa nha.”
Khương Tự yêu kiều nói: “Tôi còn chưa bắt cậu cõng đồ đâu, cậu oán giận cái gì?”
Hiện tại trên người Lục Tinh Trầm treo ba món đồ của Khương Tự.
Cậu nghiến răng, chị đúng là sắp xếp rất rõ ràng cho tôi đấy.
Lục Tinh Trầm và Khương Tự lên xe, Khương Tự click mở hệ thống, nhướng mày.
Lục Tinh Trầm cung cấp 70 vạn giá trị số mệnh cho cô khi nào thế?
Cậu ta nói tới đây ăn cơm với bạn, vừa nãy cậu ta đứng ở cửa là đang tạm biệt với bạn nhỉ.
Sao có thể vì cô được.
Khương Tự nghĩ một cách đương nhiên, cho nên, giá trị số mệnh của Lục Tinh Trầm dao động là vì vừa rồi cô bắt cậu ta cầm đồ giúp mình?
Trước kia cũng cầm rồi mà, sao hiện tại lại dao động kịch liệt thế?
Nhìn Lục Tinh Trầm tự dưng trầm mặc bên cạnh, Khương Tự nghĩ thầm, sau này nhất định phải bắt cậu ta cầm thêm mấy cái túi xách.
Xe dừng lại.
Lục Tinh Trầm xuống xe trước, từ trước tới nay cậu luôn có thói quen vắt áo khoác lên tay, cậu vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Cậu tùy ý kéo kéo áo khoác.
Bỗng nhiên, một món đồ rơi xuống.
Lục Tinh Trầm cúi đầu nhìn, ngẩn ngơ.
Dưới ánh trăng, một hộp thuốc lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Bầu không khí như chết lặng.
Thân thể Lục Tinh Trầm cứng đờ, hộp thuốc này chạy vào trong quần áo của mình từ bao giờ?
Lúc cậu ra ngoài, rõ ràng không cầm theo gì cả.
Cậu đột nhiên nghĩ tới, lúc cậu rời khỏi phòng bao lần đầu thì không mang áo khoác theo, chắc chắn mấy tên đó đã nhân cơ hội nhét thuốc lá vào.
Lục Tinh Trầm thấp thỏm ngẩng đầu, quả nhiên đối diện với ánh mắt thấp thoáng ý cười của Khương Tự.
Mặt cậu bỗng nóng nên, cãi lại.
“Tôi không hút thuốc, đó là người khác đưa cho tôi…”
Lục Tinh Trầm hoảng loạn cầm áo khoác muốn đi, kết quả, biên độ động tác của cậu quá lớn.
Giây tiếp theo.
“Lạch cạch”, một cái bật lửa rơi trên mặt đất.
Vừa khéo nằm song song với hộp thuốc.
Miếng kim loại của bật lửa lóe sáng trong bóng đêm, đâm vào mắt Lục Tinh Trầm, giống như đang cười nhạo cậu.
Lục Tinh Trầm: “…”
Cái này đến cả cậu cũng không cảm thấy mình vô tội.
Lục Tinh Trầm còn chưa ngẩng đầu.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng giày cao gót “cộc cộc” vang trong không khí, tiếng bước chân chẳng mấy đã tới trước mặt cậu.
Một giọng nói nũng nịu vang lên từ bên trên.
“Một cái hộp thuốc, một cái bật lửa…”
Lục Tinh Trầm nheo mắt.
Khương Tự tiến thêm vài bước, “bang”, tay nhỏ trắng như tuyết vỗ đốp lên gáy cậu.
“Con nít con nôi, ai cho phép cậu hút thuốc?”
Khương Tự hừ nhẹ.
Nếu Lục Tinh Trầm hút thuốc, vậy chẳng phải quần áo của cô sẽ nhiễm mùi khói sao? Tất cả quần áo đều phải huân hương lại lần nữa.
Cô mặc kệ, dù sao cô không thể chịu đựng khi có người hút thuốc.
Khương Tự đột nhiên đi vòng qua Lục Tinh Trầm, cô đến trước hộp thuốc.
Chân nhẹ nâng lên, làm trò trước mặt Lục Tinh Trầm, giày cao gót của cô không chút lưu tình dẫm nát hộp thuốc.
“Nếu để tôi nhìn thấy cậu hút thuốc lần nữa…” Khương Tự nghiêng đầu cười tủm tỉm, nói: “Biết sẽ có hậu quả gì không?”
Nghe vậy, tim Lục Tinh Trầm run lên.
Dưới ánh trăng là khuôn mặt nhỏ tuyết trắng của Khương Tự, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm khuỷu tay, liếc cậu, tựa như cô thiên nga kiêu căng.
Khương Tự trước sau không hề rời mắt.
Lục Tinh Trầm đứng thẳng sống lưng, Khương Tự đang ngăn cản mình hút thuốc sao?
Vừa rồi chị ấy nói với người khác là mình bắt đầu học tập.
Giờ lại…
Chị ấy lại ngăn cản mình hút thuốc.
Cho nên, ở trong mắt Khương Tự, mình có thể trở thành một người rất tốt, đúng chứ?
Khương Cẩm Nguyệt dung túng cậu, Khương Tự ngăn cản cậu.
Giờ phút này, hai loại quỹ đạo hoàn toàn khác biệt tựa như sợi chỉ rối, cứ kéo mãi trong lòng Lục Tinh Trầm.
Lần đầu tiên, học tra Lục Tinh Trầm cảm thấy hơi bối rối vì trước kia mình không học vấn, không nghề nghiệp.
Kế tiếp, cửa nhà họ Lục xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Một cô gái cao gầy mặc sườn xám, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở đó, khí thế trào dâng cao 2m.
Thiếu niên 1m85 giống như con chim cút, sống lưng hơi cong vì chột dạ.
Khương Tự không vui nói: “Tay của tôi đỏ, đều tại cậu.”
“Đó là bởi vì chị đánh tôi…” Giọng nói yếu ớt của Lục Tinh Trầm vang lên.
Mắt mèo của Khương Tự nheo lại: “Tôi mặc kệ, dù sao chính là cậu sai.”
“…Được rồi.” Lục Tinh Trầm lười cãi lại.
Khương Tự cười tươi rói: “Còn dám cãi nhau với tôi.”
“…” Lần này Lục Tinh Trầm không nói chuyện nữa.
Khương Tự xoay người đi vào nhà họ Lục, quản gia Trịnh cho Lục Tinh Trầm một ánh mắt tự cầu phúc.
Lục Tinh Trầm sờ cái gáy đau đau, cắn răng đi theo.
Vừa mới vào cửa, Lục Tinh Trầm lại đối mặt với ánh mắt của Khương Tự.
Bỗng nhiên cậu có dự cảm xấu.
“Xét thấy hành vi của cậu rất quá đáng…” Khương Tự chớp mắt, “Ngày mai cậu nộp cho tôi một bản kiểm điểm 500 chữ.”
Lục Tinh Trầm hung hăng mở miệng: “Dựa vào đâu chứ?”
Cậu lại không hút thuốc.
Khương Tự thổi thổi móng tay, nhẹ bẫng bật ra một câu: “600 chữ.”
Lục Tinh Trầm không chịu: “Tôi từ chối.”
Khương Tự dù bận vẫn ung dung hất cằm: “1000 chữ.”
Lục Tinh Trầm ngẩn ra, sao ngày càng nhiều thế?
Cậu vừa muốn phản bác, lại thấy ánh mắt trong trẻo của Khương Tự.
Yết hầu của Lục Tinh Trầm tự dưng thấy chua xót, tối nay, khi Khương Tự nói cậu bắt đầu học tập thì đôi mắt cũng sáng ngời như vậy.
Khựng lại vài giây, cậu không được tự nhiên nói: “700 chữ được chưa?”
Quản gia Trịnh kích động, cậu út đã học được cách nhường bước rồi, đây đều là công lao của cô chủ.
Khương Tự đau lòng xoa xoa sườn xám, sợ sườn xám bị dính mùi khói thuốc, có chút uất ức nói: “Hừ, hời cho cậu.”
Lục Tinh Trầm ngớ người, ngay cả hộp thuốc cậu còn chưa sờ đã phải viết bản kiểm điểm 700 chữ.
Cậu chưa ấm ức mà Khương Tự đã ấm ức rồi?
“Buổi sáng ngày mai cậu đọc bản kiểm điểm cho tôi nghe.”
Khương Tự cười xấu xa: “Không đạt yêu cầu thì viết lại, tôi chờ bản kiểm điểm của cậu.”
Lục Tinh Trầm ngồi trong phòng, đau khổ suy nghĩ.
Cậu bực bội ném bút lên bàn, qua 1 giờ cậu mới viết được 100 chữ. Vấn đề là cậu lại không hút thuốc, rốt cuộc viết kiểm điểm cái gì?
Cậu út Lục tỏ vẻ mình không cam lòng cho lắm.
Nhưng Khương Tự nói không đạt tiêu chuẩn thì phải viết lại, Lục Tinh Trầm chỉ có thể lại cầm bút lên.
Bỗng nhiên trong đầu cậu lóe lên, ai nói 700 chữ đều phải viết chuyện cậu hút thuốc? Chỉ cần làm Khương Tự hài lòng không phải được rồi sao?
Khương Tự thích người khác khen mình đẹp nhất, vậy thì cậu khen Khương Tự đẹp là ổn rồi.
Vì thế, cậu út Lục lục tìm văn xuôi trên mạng suốt đêm, bản kiểm điểm 700 chữ, có 600 chữ phong phú khen dung mạo của Khương Tự.
Cậu không tin cái này còn không thể làm Khương Tự hài lòng.
Ngày hôm sau.
Khương Tự lười biếng dựa vào sô pha, Lục Tinh Trầm đứng trước mặt cô, trong tay cầm bản kiểm điểm.
Cô nửa khép mắt, nũng nịu nói: “Đọc đi.”
Ánh nắng chiếu lên mặt Lục Tinh Trầm, từng câu từng chữ của cậu bay trong không khí.
“Cô chủ Lục là bông hoa vĩnh viễn không lụi tàn, là ánh nến chập chờn trong phòng tối, chị chỉ cần ngoái đầu nhìn lại đã có thể kinh diễm cả ngày.”
Khương Tự híp mắt, “phụt” cười.
“Tiếp tục đọc đi.”
“Cô chủ Lục là thần tích cuối cùng trên đời, Chúa Sáng Thế dùng bút vẽ tinh tế nhất, phác họa từng nụ cười, từng cái nhăn mày của chị.”
Khương Tự hiếm khi khen Lục Tinh Trầm một câu: “Cậu bạn nhỏ, cậu viết thật sự không tồi nha.”
Tim Lục Tinh Trầm khẽ thả lỏng, quả nhiên Khương Tự thích người khác khen mình.
Quản gia Trịnh vui mừng, cậu út thật lòng yêu quý cô chủ đây mà.
Đã học được cách dùng văn chương khen người ta rồi.
Lục Tinh Trầm tiếp tục đọc.
“Cô chủ Lục là trăng sáng trên bầu trời, ánh trăng vĩnh viễn treo cao trên trần gian.”
“Ngoài cô chủ Lục, bất kể một ai trên thế giới này đều là hạt cát trên mặt đất.”
“Hạt cát nào có thể mơ ước ánh trăng?”
Lục Lẫm về nhà, anh đúng lúc nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Khương Tự.
Ánh mắt anh khẽ chuyển.
Lục Lẫm nâng bước.
Vừa khéo, câu cuối cùng của Lục Tinh Trầm lọt vào tai Lục Lẫm, anh nâng cặp mắt lạnh nhạt lên.
Lục Tinh Trầm nói ai là hạt cát?