5.
Cuối cùng cũng đã đâm kim tiêm vào tay để chuyền nước.
Từng giọt nước lạnh lẽo chảy xuống di chuyển vào mạch máu kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự phấn khích của từng tế bào sau trận ủ rũ.
Kỷ Thính Từ ngồi trên ghế, cúi đầu yên lặng ngồi đọc kịch bản để chuẩn bị cho buổi quay phim vào ngày mai.
Vẻ mặt của cậu ấy tập trung, chuyên chú có lẽ là đang nghiền ngẫm về nhân vật.
Từ rất lâu tôi đã nhìn ra được cậu ấy là một diễn viên xuất sắc mặc dù bình thường thì cà lơ cà phất nhưng lại rất nhạy cảm và tinh tế đối với cảm xúc của người khác.
Kỷ Thính Từ đoán đúng rồi.
Tôi rất sợ kim tiêm.
Khi còn bé cơ thể của tôi không được tốt nhưng vì trong nhà không có tiền nên mỗi lần tôi bị bệnh sẽ được đưa đi lên phòng khám nhỏ ở trên trấn.
Chiếc đèn dây tóc giá rẻ, khăn trải giường bốc mùi khó ngửi, người bác sĩ già đâm kim đau nhói cùng ánh mắt không kiên nhẫn của mẹ khiến tôi nảy sinh cảm giác bài xích khi đi chữa bệnh.
Nhưng cơ thể của tôi cứ cố tình phát bệnh, mặc dù sau khi lớn lên tôi vẫn thường thường đi đến bệnh viện một chuyến.
Tôi có bố mẹ vừa vô năng vừa nông cạn, bởi vì mê mẩn sắc đẹp của nhau nên cả hai đã mây mưa cuối cùng là ngoài ý muốn mà mang thai tôi.
Sau khi sinh tôi ra cả hai người đó cũng không thèm đi tìm công việc để làm chỉ chờ mong đối phương có được cơ hội phát tài mà dựa dẫm làm cho cuộc sống hằng ngày đều chìm trong tiếng chửi rủa cãi vã nhau để rồi một hôm hai người họ ném tôi cho người bà ngoại đã lớn tuổi.
Năm tôi tám tuổi hai người đó rốt cuộc cũng ly hôn, ai nấy đều theo đuổi hạnh phúc mới của mình.
Mẹ gả cho một người đàn ông trung niên đang làm chủ một doanh nghiệp vừa mới mất vợ còn bố thì dựa vào gương mặt điển trai kia câu được một phú bà mới ly hôn chồng và giờ đang nuôi con nhỏ.
Hai người đó đã được toại nguyện, sống một cuộc sống mà họ hằng mong ước.
Có lẽ từ sâu trong xương cốt của tôi cũng thừa hưởng sự ích kỷ và lạnh lùng của họ nên tôi chẳng có tình cảm gì với người gọi là bố là mẹ đó cả.
Chỉ có bà ngoại là nguồn sống cứu rỗi cuộc đời tôi từ khi sinh mà thôi.
Sau khi học xong cấp hai cô bạn Tống Thi Dao học cùng lớp tung tin vịt về tôi rằng tôi chính là trà xanh, chỉ cần tám mươi tệ đã được ngủ với tôi một đêm rồi, lúc đó chỉ có nà ngoại dám xông thẳng vào trường đi đến văn phòng của thầy cô, đạp đổ cánh cửa cố gắng bảo thầy giáo đứng ra làm sáng tỏ chuyện này cho tôi trả lại sự trong sạch cho tôi.
Tôi hiểu rất rõ, từ trước tới nay ở trong mắt người khác tôi là hình dáng gì.
Âm u, độc ác, lúc nào cũng một mình, lạnh lùng, chỉ xem tiền là tất cả, là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Tôi nghĩ có lẽ Kỷ Thính Từ cũng thấy tôi là một kẻ như vậy.
Nhưng bà ngoại của tôi thì không thấy như vậy.
Ở trong mắt bà ngoại tôi mãi mãi là đứa bé lương thiện, là "Tiểu Dục" ngoan ngoãn, vô tội.
Bà ngoại chỉ biết sau khi lên học cấp ba tôi bị Tống Thi Dao kéo vào nhà vệ sinh rồi khóa cửa lại, cậu ta xối chậu nước lạnh lên người tôi rồi để mặc tôi ở trong đó cả một đêm trong sự lạnh lẽo thấu xương.
Nhưng bà ngoại không biết rất nhanh tôi đã thông đồng với cậu bạn học mà Tống Thi Dao yêu thầm, lấy danh nghĩa của người đó để hẹn một mình Tống Thi Dao ra ngoài sau đó ấn đầu cậu ta vào chậu nước tầm năm phút.
Tống Thi Dao liều mạng giãy giụa, cậu ta cào tôi, đánh tôi thậm chí còn làm rách một mảng da ở cổ tay của tôi nhưng tôi vẫn không thả tay ra.
Cơ thể của cậu ta mềm oặt nằm dưới đất, há miệng thở dốc, tôi ném cả chậu nước về phía cô ta rồi quay đầu đi.
Sau đó tôi tốt nghiệp đại học được Hoắc Xuyên cho ký bản hợp đồng làm người đại diện càng ngày kiếm được càng nhiều tiền.
Tôi mua nhà ở đưa bà ngoại lên sống cùng còn để cho người chị em thân thiết của bà sống ở trên tầng, cứ cách vài ba hôm là hai người đến trò chuyện với nhau.
Chỉ là tôi và bà ngoại sống với nhau nhưng tôi không nói cho bà ngoại biết tôi làm nghề gì.
Tôi đã ở dưới bùn sâu, đã ở dưới đáy vực nhưng tôi không muốn bị nhiễm bóng đen hoàn toàn.
Tôi muốn có một tia sáng chiếu tới nhưng không nghĩ cậu ấy sẽ chiếu lên người tôi, tôi nghĩ hay là để cậu ấy cũng nhuốm bóng tối như tôi?
Lần đầu tiên thấy Kỷ Thính Từ là khi tôi vẫn đang tiếp quản nghệ sĩ khác.
Lúc đó cậu ấy mới xuất đạo chưa lâu, là người đạt giải nhất của cuộc thi đang đứng trên bục để phát biểu cảm nghĩ. Cách cậu ấy đứng y như học sinh đang báo cáo thí nghiệm vậy, nói chuyện nghiêm túc vẻ mặt trầm tĩnh, còn kêu gọi hãy bảo vệ xã hội rồi làm thiện nguyện nữa chứ.
Nghệ sĩ ngồi bên cạnh tôi trợn tròn hai mắt lên rồi cười nhạo nói: "Đúng là cái đồ bạch liên hoa."
Tôi không để ý đến anh ta chỉ chăm chú nhìn Kỷ Thính Từ đứng trên bục đó không chớp mắt.
Vừa nhìn là đã biết cậu ấy là người lương thiện, tốt bụng mang ánh sáng rực rỡ khiến người ta không nhịn được sinh ra cảm giác... Chiếm hữu và du͙© vọиɠ hủy diệt.
Đây là con mồi tốt nhất mà tôi tìm được.
"Chị?"
"Chị đang nghĩ gì thế?"
Giọng nói của Kỷ Thính Từ bất chợt vang lên làm tôi phát hiện không biết từ khi nào bản thân đã chìm sâu vào ký ức.
Lấy lại tinh thần thì đã thấy gương mặt của cậu ấy dán sát vào tôi.
Đôi mắt sáng long lanh, con ngươi xinh đẹp, cảm xúc đang dâng trào ở bên trong cuồn cuộn giống như có thể nhìn thấy rõ từng gợn sóng.
Tôi giật mình hỏi cậu ấy: "Cậu xem kịch bản xong rồi à?"
"Đúng thế, đọc qua một lần rồi, ngày mai có..." Cậu ấy dừng lại một chút: "Ngày mai có một cảnh hôn, lúc trước tôi chưa từng diễn cảnh này nên muốn nghiên cứu một chút."
Tôi nhướng mày, giọng điệu bỗng nhiên thấp đi càng làm cho bầu không khí thêm ái muội hơn: "Ồ thế à? Vậy chị sẽ giúp cậu... Luyện tập vậy."
Tôi dùng cánh tay không bị kim tiêm đâm kéo lấy vạt áo của Kỷ Thính Từ làm cho cậu ấy hạ thấp người xuống lại gần tôi sau đó hôn lên bờ môi ấy.
Có lẽ là do ký ức chảy về mang đến cho người ta thứ cảm xúc mãnh liệt không rút đi được.
Nụ hôn này dùng nhiều sức lực làm nó giống như là đang gặm cắn chứ không phải là đang trao nhau những gì nguyên thủy nhất.
Dù Kỷ Thính Từ bị đau nhưng vẫn không đẩy tôi ra ngược lại còn vụng về đáp trả.
Một lúc sau tôi chậm rãi buông cậu ấy ra ghé lại gần nâng mắt nhìn lên.
Trong mắt của Kỷ Thính Từ vẫn chứa đựng ánh sáng lấp lánh.
Cậu ấy nói: "Chị, đây là nụ hôn đầu của tôi."
Tôi không hề dao động, nụ cười càng thể hiện rõ: "Cho nên nụ hôn của đêm đó không tính à?"
Vẻ mặt của Kỷ Thính Từ tối sầm lại.
Mọi chuyện diễn ra sau khi say của buổi tối hôm đó hoàn toàn là việc nằm ngoài ý muốn của tôi, dùng cách nói của Kỷ Thính Từ thì là do cồn làm mất khống chế.
Cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi chỉ im lặng ngồi lại ghế dở kịch bản ra xem.
Cho dù cậu ấy có trả lời hay không thì cuối cùng tôi cũng đã chuyền xong một chai.
Kỷ Thính Từ đứng dậy rung chuông nhưng phát hiện nó gặp trục trặc nên chỉ đành đeo khẩu trang vào đi ra ngoài gọi y tá tới.
Cậu ấy đi tới cửa bỗng dưng quay đầu lại nhìn tôi: "Chị, chuyện tối hôm đó không tính vì ý thức của chúng ta bị mất đi nhưng lúc nãy cả hai ta đều tỉnh táo nên mới tính."
Khẩu trang che đi hơn nửa gương mặt của cậu ấy khiến tôi không thể nhìn rõ được bất cứ nét mặt nào.
Chỉ còn đôi mắt vẫn như sao trời nhìn thẳng vào mắt tôi bên trong đó là sự nghiêm túc khó tả.
Tôi trố mắt nhìn cậu ấy một lúc sau đó Kỷ Thính Từ đi ra ngoài.
Tối hôm nay cậu ấy cứ ngồi cạnh giường bệnh hôm sau đã đi tới phim trường để quay.
Kỷ Thính Từ khởi động xe.
Sau khi lên xe cậu ấy đưa cho tôi một cái bịt mắt để tôi nghỉ ngơi một lát.
Thật ra trong số nghệ sĩ mà tôi quản lý thì Kỷ Thính Từ là người khiến tôi bớt lo nhất.
Từ trước đến nay cậu ấy luôn khiêm tốn nhã nhặn không tỏ ra cao ngạo và quan trọng nhất là nghiệp vụ năng lực mạnh sẽ không bị cành mẹ đẻ cành con.
Nhưng lại cực kỳ cố chấp trên con đường mà mình đã chọn.
Tôi không dùng đến bịt mắt kia chỉ dựa lưng vào ghế mở lap ra xem lịch trình của Kỷ Thính Từ.
Tuần sau có lễ trao giải, giải thưởng phim này là giải thưởng danh giá nhất cả nước.
Tôi mới vửa đi hỏi người khác xong tôi muốn cho cậu ấy tranh một giải thưởng ở lễ trao giải lần này.
Mà bây giờ bên ban tổ chức mới báo cho tôi biết Kỷ Thính Từ được đề cử vào hạng mục vai nam phụ xuất sắc nhất.
Nếu cuối cùng cậu ấy đạt giải thì Kỷ Thính Từ có thể làm một diễn viên bộc lộ hết tài năng bước lên một con đường mới.
Nghĩ tới đây tôi lại vào xem danh sách một lần nữa để xem tên các diễn viên được đề cử ở hạng mục này.
Không thể không nói Kỷ Thính Từ rất khó mà thắng được diễn viên gạo cội năm nay, điều đó gần như là không có khả năng.
Tôi nghĩ một lát rồi đi tìm hiểu tin tức của mấy người kia để phân loại.
Dùng số tài nguyên trên tay tôi làm một cuộc giao dịch cho Kỷ Thính Từ đạt giải thưởng có sức ảnh hưởng...
Mãi cho đến buổi chiều bọn họ mới cho tôi một đáp án nói là sẽ cố gắng vì chuyện này nhưng không thể bảo đảm trước được điều gì.
Tôi nhíu mày suy tư, tôi có nghĩ đến một người có thể giúp mình.
Hoắc Xuyên!