Cơ Thể Song Tính Chết Tiệt, Tưởng Ông Đây Muốn Bị Đè Lắm Sao!

Chương 1: Cậu ta đến để cầu hôn con đó!

Lâm Phong Loan mới từ bên ngoài bày quán trở về liền nhìn thấy cha ngồi trên ngạch cửa hút thuốc lá với vẻ mặt u sầu.

Cậu lau mồ hôi trên mặt, lấy số tiền hôm nay kiếm được ra, “Cha, cha xem, hôm nay sinh ý đặc biệt tốt, con kiếm lời được tới mười đồng lận đó, cha xem.”

Lâm Phong Loan đặc cao hứng, cậu bày sạp bán điểm tâm thủ công, đã lâu không có sinh ý tốt như vậy, có lẽ là sắp đến tết nên mọi người đều mua chút điểm tâm đặc trong nhà.

Lâm Quân không cao hứng hơn chút nào, gật gật đầu, ừ một tiếng.

“Phong Loan đã trở lại? Mau tiến vào uống nước.” Lý Thúy Phương từ bên trong kêu.

“Dạ, mẹ.” Lâm Phong Loan vào nhà, bưng chén trà lớn uống một hơi, vừa đặt chén xuống liền nhìn thấy rất nhiều hộp quà đặc trong góc, nhà cậu vừa chuyển vào huyện thành, lại không có thân thích gì, không biết số quà đó là ở đâu ra.

“Sao trong nhà lại có nhiều quà tặng như vậy?”

Lý Thúy Phương hơi hơi hé miệng, nhìn về phía Lâm Quân ngồi trên ngạch cửa, lắc lắc đầu: “Con hỏi cha con đi.”

“Cha, làm sao vậy? Ai tới nhà ta à?”

Lâm Quân gõ gõ điếu thuốc lên gạt tàn, để tàn thuốc rơi xuống rồi thu tẩu thuốc lại, “Là bác sĩ của bệnh viện kia, họ Tần.”

“Bác sĩ Tần? Tần Vân Cảnh?” Lâm Phong Loan còn rất vui vẻ, cậu nhớ rõ cái bác sĩ kia, lúc cha cậu còn chữa bệnh ở bệnh viện kia, đối phương rất có trách nhiệm, rất chiếu cố nhà cậu, quan trọng nhất là vừa đẹp trai vừa cao ráo.

Khi cậu nhìn bác sĩ Tần còn suy nghĩ, khi nào bản thân mới có thể cao lớn, đẹp trai như đối phương.

Nhưng Lâm Phong Loan cúi đầu nhìn cơ thể không cao đến một mét sáu của bản thân, trên người chỉ mặc một chiếc áo hoa ngắn, trước ngực còn có hai bộ ngực lớn làm cậu khó chịu, đời này của cậu….. Chắc có lẽ không thể lớn lên mạnh mẽ như bác sĩ Tần đi?

“Người ta thật tốt, cha cũng đã xuất viện rồi còn tới thăm, bác sĩ tốt như vậy không nhiều lắm, hôm nào con đến bệnh viện lại cho anh ta hai hộp điểm tâm.” Lâm Phong Loan tiến lên nhìn những hộp quà kìa, đều là những món đồ bổ rất quý, nào là tổ yến, nhân sâm làm cậu có chút kinh ngạc.

Cho dù bác sĩ Tần là người tốt cũng không tốt tới mức đem những món quà quý như vậy đi thăm người bệnh đi………

“Ai mà đến thăm cha, là tới xem con mới đúng.” Lâm Quân đỡ đầu gối đứng lên, vắt tẩu thuốc lên eo, thở dài một hơi.

“Xem con? Xem con làm gì?” Cậu đúng là có nói vài câu với bác sĩ Tần ở bệnh viện nhưng cũng không tính là quen biết đi?

“Cậu ta là tới cầu hôn!”

“Cầu hôn?” Lâm Phong Loan càng không hiểu ra sao: “Cầu hôn ai?”

“Con đó, còn có thể là ai.” Lý Thúy Phương từ phòng bếp ra, trong tay bưng dĩa trứng gà, thở dài một hơi: “Đều là cái thân hình này của con chọc họa. Không biết phải nói sao đây.”

“Được rồi, đừng nói nữa, đứa nhỏ biết cái gì.” Lâm Quân kịp thời đánh gãy lời Lý Thúy Phương, nói: “Cậu ta hiểu lầm, con đi tìm người ta giải thích rõ ràng, giải thích cho đàng hoàng, mấy món này đều trả cho người ta, cha không muốn chiếm tiện nghi của ai.”

Lâm Phong Loan lung tung đồng ý, cả người đều ngây ngốc.

Cậu là nam nhưng lại có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cả hai giới, có dươиɠ ѵậŧ của nam đồng thời cũng có bướm nhỏ của nữ.

Chờ đến khi cậu lên mười hai tuổi, ngực lại bắt đầu phát dục, vì không khiến người khác chú ý, cậu luôn quấn chặt nơi đó lại nhưng ngực phát triển quá nhanh, thật sự không giấu được, cha cậu liền bán nhà bán đất, dọn tới huyện thành xa lạ không ai quen biết này, dựa vào việc bán điểm tâm kiếm sống.

Cha vì phòng ngừa những lời đồn đãi vớ vẩn, cho cậu mặc áo hoa ngắn, trong nhà vẫn luôn tiết kiệm tiền, hy vọng cậu có thể tìm được cách chữa trị.

Nhưng tiền còn chưa tiết kiệm đủ, cậu đã bị người ta đến nhà cầu hôn.

Tần Vân Cảnh nói đã biết nhưng lại chọn cậu, không có lý do gì khác, chỉ đơn giản là thích.