Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao

Chương 40: Nhân sâm đỏ 2

Dịch: Y Na

“Không cần.”

Giọng điệu của Trương Huệ rất quyết đoán.

“Được rồi, vậy chị chú ý an toàn nhé.”

“Yên tâm, chị sẽ không đi hướng sườn núi.”

Hôm nay Trương Huệ vẫn tiếp tục đến những nơi đã đi ngày hôm qua, muốn ghé một số địa điểm nghi ngờ kia một lượt.

Không thể qua đêm trên núi, xế chiều phải xuống núi trở về nên một ngày Trương Huệ không đi được nhiều nơi, lang thang mấy ngày, cuối cùng chỉ còn lại hai nơi nghi ngờ.

Ngày hôm đó Trương Huệ mặc áo dài tay quần dài lên núi, đi một quãng đường dài, đến khoảng một giờ chiều mới tới được thung lũng nhỏ kia.

Vừa đi vào thung lũng, Trương Huệ rõ ràng cảm giác được nhiệt độ giảm xuống, nhìn kỹ mới phát hiện trong thung lũng có một cái ao, nước trong vắt thấy đáy, xung quanh độ ẩm cũng tương đối nặng, nhưng ánh sáng lại rất tốt.

Vi khí hậu ở thung lũng này rất thích hợp để nhân sâm phát triển.

Trong lòng Trương Huệ khẽ động, đi khắp nơi tìm nhân sâm, vòng vo hồi lâu cũng không tìm được gì.

Trương Huệ có chút thất vọng, chẳng lẽ ở đây không có?

Dưới chân bị dây leo vướng vào, cô đưa tay giật giật, dây leo mọc dày đặc, hợp thành một khóm, Trương Huệ kéo một phát giống như vén rèm lên, khẽ động dây leo trên tường đá.

Một cơn gió yếu ớt thổi qua, Trương Huệ cảm thấy lạnh gáy, nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng.

Lần theo dây leo, Trương Huệ phát hiện phía sau khóm dây leo có một cái hang khác.

Hang động tối tăm có chút đáng sợ, cô không dám đi vào, dùng hết can đảm lấy chiếc đèn pin dự phòng trong không gian ra, một tay cầm đèn pin, tay kia nắm chặt con dao đồ tể, thăm dò vào trong.

Bước vào trong hang, tấm rèm đẹp đẽ đan bằng dây leo phía sau buông xuống, hang động tối om, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin trước mặt.

“Cầu phú quý trong nguy hiểm.”

Trương Huệ khích lệ bản thân, từng bước một đi vào, đi được chừng hai mươi mét phía trước đã là ngõ cụt, rẽ sang trái, Trương Huệ kinh ngạc phát hiện.

Có ánh sáng.

Vậy thì có đường ra.

Trương Huệ chạy nhanh hai bước.

“Oa, có thật.”

Vừa bước ra khỏi hang, Trương Huệ đã ngạc nhiên phát hiện quả nhân sâm đỏ trong đám cỏ.

“May mắn quá.”

Theo ghi chép, quả nhân sâm thường chuyển sang màu đỏ đậm từ cuối tháng 7 đến giữa đầu tháng 8, khi nhổ sẽ dễ phân biệt hơn.

Trương Huệ vui vẻ lấy sách thuốc rách nát tìm được trong khu phế liệu từ trong không gian ra, trong đó nói nhân sâm càng già thì thân càng dày, trên quả càng có nhiều đường sắt, tuổi của nhân sâm hoang dã dựa trên lá, hai lá là hai tuổi.

“Bảy lạng nhân sâm là nhân sâm, tám lạng là bảo bối.” Đọc đến đây, Trương Huệ đóng sách lại, chưa đào vội, ai biết dưới đất có bao nhiêu lạng nhân sâm.

Chọn một củ nhân sâm trông khá chắc, quả cũng đỏ, cẩn thận dọn sạch cỏ dại xung quanh từng tí một rồi mới đào.

Trương Huệ không biết cách đào nên cố gắng giữ nhân sâm nguyên vẹn mà không làm gãy rễ.

Cặm cụi một hồi mới đào được, Trương Huệ dùng ngón tay so sánh, ha, rất to, nhất định phải hơn tám lạng.

Trương Huệ suy đoán, với kích thước này chắc chắn là từ một trăm năm trở lên.

Đào củ đầu tiên còn chưa có kinh nghiệm, nhưng đào thêm mấy củ tốc độ cũng nhanh hơn, Trương Huệ cứ bận rộn cho đến khi mặt trời lặn.

“Không xong, về mau thôi.”

Trương Huệ vỗ bùn đất trên người, gói gọn nhân sâm rồi cõng giỏ chạy ra ngoài.

Thời gian cấp bách, Trương Huệ lượn vòng quanh mấy chỗ quen thuộc, lần này trong bẫy không có gà rừng, chỉ có một con thỏ béo, hình như là chảy máu mà chết, Trương Huệ vội vàng tóm lấy ném vào trong giỏ.

Trên đường nhìn thấy nấm tốt cũng tiện tay nhặt lên.

Dạo quanh núi nhiều ngày như vậy, Trương Huệ càng quen thuộc với nơi này hơn trước, cô đi đường tắt, nhưng lúc đến gần chân núi thì trời vẫn sắp tối rồi.

Trương Huệ sợ cậu mợ lo lắng nên đi rất nhanh, không để ý bị trượt chân, trong cơn hoảng loạn bắt được thân cây bách bên cạnh mà dừng lại.