Dịch: Y Na
Học sinh nói thêm: “Không phải người hôm qua.”
Vậy thì là ai?
Là Giang Minh Ngạn.
Thẩm Yến mở to mắt, vụиɠ ŧяộʍ đẩy Trương Huệ một cái, hưng phấn hạ giọng: “Người này đẹp trai hơn người hôm qua, vừa cao vừa đẹp trai.”
Mặc dù người hôm qua cũng không tệ.
Thẩm Yến kích động: “Cậu quen được nhiều nam đồng chí ưu tú như vậy ở đâu thế?”
Nhìn dáng vẻ, trang phục của người hôm nay có thể đoán xuất thân cũng rất tốt.
Chẳng lẽ đây chính là lợi ích của việc đẹp trai?
Trương Huệ siết chặt tay Thẩm Yến, Thẩm Yến biết điều ngậm miệng.
“Sao anh cũng tới đây?”
“Xưởng máy móc cách xưởng thép không đến hai dặm, nghe nói em thích ăn dưa hấu nên trưa nay đặc biệt đi mua hai quả dưa hấu mang đến cho em.”
Trương Huệ nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy một chiếc xe đạp đậu ở bên ngoài tường trường, trong giỏ có hai quả dưa hấu.
Trương Huệ nhịn cười: “Về sau đừng mang tới nữa, hai quả dưa hấu lớn như vậy đi lại phiền phức lắm.”
“Tôi cũng ngại phiền phức, nhưng người ta đưa em một quả nên tôi phải đưa hai quả.” Tự làm ra chuyện trẻ con như vậy, Giang Minh Ngạn cũng không nhịn được cười.
Giang Minh Ngạn cầm dưa hấu lên nói: “Dưa hấu lớn quá, tôi giúp em mang vào.”
“Được.”
Cảnh tặng dưa hấu này chưa từng xảy ra ở kiếp trước.
Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Minh Ngạn cầm quả dưa hấu lớn, Trương Huệ đã hiểu ra một điều.
Kiếp này và kiếp trước bọn họ là cùng một người, cũng không phải là cùng một người, cô đang nghĩ cái gì vậy.
May mắn trọng sinh, ông trời đã cho cô cơ hội sống một cuộc đời mới, cô cũng vạch ra ranh giới rõ ràng với Chu Chấn, sao còn phải câu nệ suy nghĩ về kiếp trước?
Đã thích thì sao lại tự đặt ra rào cản vô hình cho bản thân?
“Giang Minh Ngạn.”
“Sao vậy?” Anh dừng bước quay đầu nhìn cô.
Hai tay sau lưng Trương Huệ siết chặt thành nắm đấm, như muốn mượn chút sức lực.
“Ngày mai anh rảnh không?”
“Có.” Giang Minh Ngạn không kịp chờ đợi.
Trương Huệ chủ động hẹn Giang Minh Ngạn, một người hỏi, một người lập tức đồng ý, Trương Huệ không có cơ hội để hối hận.
Các giáo viên trong văn phòng ăn dưa hấu no nê, Thẩm Yến vỗ bụng hỏi: “Ngày mai còn ai tốt bụng cho dưa hấu không?”
“Cậu có chừng có mực thôi.”
“Ài, không nói người hôm nay, nếu người hôm qua cho tôi dưa hấu, tôi nhất định sẽ hẹn người ta đến cửa hàng bách hóa.”
“Đến cửa hàng bách hóa làm gì?”
Thẩm Yến vỗ ngực tự tin nói: “Dẫn nam đồng chí đến gặp anh trai tôi, để người ta biết anh trai tôi làm ở cửa hàng bách hóa, nhà tôi không thiếu cơm nước, là gia đình khá giả đó nha, lấy tôi nhất định không lỗ.”
Cô Lý cười nói: “Hai người các cô đúng là hai thái cực.”
“Hai thái cực gì chứ?”
“Là một người chết vì hạn hán, một người chết vì lũ lụt đó.”
Thẩm Yến lập tức đen mặt: “Cô Lý, tôi không thích cô nữa.”
Đám người cười ha ha.
Trương Huệ không cười nổi, trong lòng bối rối không thôi.
Nhưng dù cô có bối rối đến đâu, sáng hôm sau Giang Minh Ngạn vẫn xuất hiện ở tầng dưới nhà cô, không mang theo dưa hấu mà cầm mấy cây bánh quẩy trên tay.
Nhà ăn nhân dân không bán bánh quẩy, Trương Huệ không cần đoán cũng biết, chắc chắn Giang Minh Ngạn đã mua bánh quẩy giá cao ở nơi khác.
“Sao Tiểu Giang lại đến giờ này, đã ăn sáng chưa?”
“Chào chú dì ạ, cháu ăn sáng rồi.”
Trương Huệ cúi đầu, nghe Giang Minh Ngạn chậm rãi nói: “Hôm qua cháu mang dưa hấu đến đến trường tiểu học xưởng thép cho Trương Huệ, Trương Huệ hẹn cháu hôm nay ra ngoài đi dạo.”
Cả nhà đồng loạt quay đầu, Trương Huệ lập tức cảm thấy mình bị bao vây.
Trần Lệ Phương cười sảng khoái: “Huệ Huệ vừa mới dậy, còn chưa rửa mặt, Tiểu Giang ngồi xuống ăn thêm chút nữa, đợi con bé chuẩn bị xong rồi hẵng ra ngoài.”
“Vâng ạ.”
Bữa sáng này, Trương Huệ cảm thấy ăn như nghẹn ở cổ họng.
Không chịu nổi, Trương Huệ ăn xong nửa bát cháo thì đứng dậy trở về phòng thay quần áo, tùy tiện buộc tóc thành bím: “Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”