Dịch: Y Na
Kẹo sữa thỏ trắng khan hiếm nhưng vẫn còn đường, Trương Huệ mua một cân, nấu ăn cũng cần dùng đến.
Khỏi phải nói, Trương Huệ xách túi lớn túi nhỏ trở về lại bị mẹ mắng một trận.
“Con tiêu xài kiểu đấy thì kiếm bao nhiêu tiền cũng không đủ tiêu đâu.
Hoang phí như vậy, lấy con nhà ai mới không tiếc của?
Con mua đường trắng làm gì, không phải ở nhà vẫn còn đường hoá học hay sao.” Trần Lệ Phương nhìn thấy đường lại đau lòng thêm.
Đường trắng ở đây giá bảy mươi lăm xu một cân, thường chỉ dùng để đãi khách quý, hoặc khi người thân sinh con mới có thể tặng một cân rưỡi, bình thường không ai dám bỏ tiền ra ăn.
“Mẹ, nhà mình không thiếu tiền, mua đường trắng mà ăn, ăn đường hoá học làm cái gì.”
“Con thì biết gì, đường hoá học vừa rẻ vừa tiết kiệm chi phí.”
Mập Mạp vui vẻ há to miệng cho bà nội xem, dùng lưỡi nói: “Kẹo sữa.”
Thấy mẹ định nói tiếp, Trương Huệ vội vàng nói: “Bảy viên kẹo sữa bằng một ly sữa thôi, ăn nhiều sẽ tốt cho sức khỏe Mập Mạp.”
Trần Lệ Phương lườm cô một cái: “Ngày nào Mập Mạp cũng ăn trứng gà, ăn cơm no mây mẩy, không cần ăn cái này.”
Trương Huệ không quan tâm, dù sao cũng đã mua thịt rau về nhà, trời nóng như vậy chắc chắn không để qua đêm được, hôm nay phải ăn hết.
Hôm nay là ngày nghỉ, cả nhà cũng không nhàn rỗi, cha và các anh đi mua than, chị dâu cũng đi phụ giúp, hiện tại ở nhà chỉ có hai mẹ con bọn họ và Mập Mạp.
Trương Huệ sợ mẹ đau lòng này nọ, bảo mẹ đưa Mập Mạp xuống tầng dưới chơi, còn mình ở lại nấu cơm.
“Con nấu cơm bỏ ít dầu thôi!”
“Ai da, biết rồi biết rồi!”
Đợi mẹ đi khuất, Trương Huệ đi vòng quanh bếp, trong căn bếp nhỏ xây một bếp lò với hai bếp đốt đặt ở góc, bên cạnh bếp lò còn có một bếp than.
Một góc tường khác xếp gọn gàng củi và than tổ ong mua về. Than tổ ong không còn nhiều nên hôm nay cha và nhà anh cả mới đi mua.
Bao nhiêu năm rồi chưa nấu ăn trong bếp thế này, Trương Huệ lấy một nắm vỏ thông trong giỏ, loay hoay hồi lâu mới nhóm được lửa.
Đầu tiên là đốt bếp than, thời gian không còn sớm, cô sẽ hầm canh gà ô khoai mỡ trước.
Ngoài ra, cô còn định làm thịt heo xào rau tỏi, khoai tây sợi chua cay và rau xanh xào.
Hầm hai tiếng, nước canh gà ô chuyển sang màu trắng, Trương Huệ kiểm tra lại rồi cho khoai mỡ cắt nhỏ vào. Tính toán thời gian một chút mới bắt đầu nấu cơm.
Cơm trắng nguyên chất, không thêm ngô, hạt cao lương hay khoai lang, mẹ cô mà thấy kiểu gì cũng nói cô không biết quản lý việc nhà, không biết dầu muối quý thế nào, ăn bữa trước mặc kệ bữa sau.
Hầm xong canh gà, cơm cũng đã chín, Trương Huệ vỗ vỗ ống tay áo đứng lên, đi đến bên cửa sổ: “Mẹ, bao giờ cha con mới về?”
“Sắp rồi, để mẹ đi xem.”
Ở tầng dưới, Trần Lệ Phương và cháu trai đang trò chuyện với ai đó, nghe thấy tiếng con gái thì đứng dậy đi ra cổng.
“Bà nội chờ con với.”
Mập Mạp cầm viên bi trong tay, chạy lon ton đuổi theo bà nội.
Hơn hai mươi phút sau, Trương Huệ nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng đi mở cửa.
Mở cửa ra, một người vừa lạ vừa quen đứng trước mặt cô.
“Xin chào, tôi tên là Giang Minh Ngạn.”
Nhìn thấy Giang Minh Ngạn, Trương Huệ ngơ ngác.
“Huệ Huệ, em làm cái gì đấy mau mời người ta vào đi.” Trương Kiến Lâm gào lên.
“A, a.” Ánh mắt Trương Huệ bối rối, vội vàng cúi đầu che giấu: “Mời vào trong.”
“Làm phiền rồi.” Giang Minh Ngạn nhấc chân vào cửa.
Trương Kiến Lâm đi theo sau, đặt than tổ ong trên vai xuống sàn bếp, ôi một tiếng, tay chống nạnh đứng dậy: “Mệt chết tôi rồi.”
Trần Lệ Phương đi lấy một chậu nước: “Lưu Lị, lại đây rửa mặt đi, mặt con đen hết rồi.”
“Dạ.”
Hôm nay Lưu Lị cũng đi mua than, không để ý nên cằm dính đầy bồ hóng.
Trương Kiến Lâm khụt khịt mũi: “Hôm nay em gái nấu cơm à.”
Trương Kiến Sơn bên cạnh cười nói: “Chắc chắn rồi, mẹ không nỡ bỏ tiền mua gà cho chúng ta ăn đâu.”