Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 5

Úc Tử Tịnh vốn là chuẩn bị đi tìm Ôn Ngọc tâm sự, không nghĩ tới nàng tìm đến mình sớm hơn một bước, lúc đó hai người đứng ở ngoài cửa, Ôn Ngọc đầu cúi rất thấp, bộ dạng có chút oan ức, người đi tới đi lui không ít, tất cả đều nhìn qua bên này.

Ôn Ngọc đứng một hồi mới nói: "Úc tỷ, ta muốn từ chức."

Úc Tử Tịnh không có chút nào bất ngờ, nàng sắc mặt mềm mại không có tâm tình gì khác, nàng nói: "Được, vậy ngươi nhớ đến thông báo cho chủ nhiệm bên kia biết."

Ôn Ngọc không nghĩ tới lại thoải mái như vậy, Úc Tử Tịnh cái gì cũng không có hỏi cứ như vậy đồng ý, mặc dù nói nàng không phải là cấp trên trực tiếp lãnh đạo mình, nhưng từ khi tiến vào khoa cấp cứu nàng vẫn luôn được Úc Tử Tịnh mang theo, còn quan sát chính mình nữa, nói thế nào thì Úc Tử Tịnh cũng phải ngăn lại chứ.

Sắc mặt nàng có chút ửng đỏ, cắn cắn môi ngửa đầu: "Úc tỷ không hỏi ta tại sao sao?"

Bên ngoài nhiều người, Úc Tử Tịnh kéo nàng tiến vào phòng thay quần áo, một bên thay quần áo một bên trả lời nàng: "Tại sao phải hỏi?"

"Đều là người trưởng thành, ngươi sau này, nên có dự định của chính mình."

Ôn Ngọc nghe vậy, tâm tình đang trầm trọng rốt cục thoải mái một chút, tối hôm qua nàng trở về cùng cha mẹ đại chiến một trận, hôm nay trời vừa sáng liền bị ép buộc đi làm, từ lúc trước tuyển chuyên nghiệp, cho tới công tác, đều một tay bọn họ sắp xếp, còn phất cờ hiệu là vì muốn tốt cho mình nữa.

Có được hay không, nàng tự mình biết.

Nàng không thích hợp với bệnh viện.

Ngày hôm nay thấp thỏm cả một ngày, cha mẹ bên kia, nàng có thể tranh cãi, nhưng cùng Úc Tử Tịnh, nàng không làm được, Úc tỷ bình thường dạy nàng rất nhiều chuyện lớn nhỏ, nàng sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Úc Tử Tịnh, cùng Úc Tử Tịnh nói chuyện xong, nàng cũng thả xuống được lo lắng rồi.

Ôn Ngọc thu thập bao quần áo, tiếng nói của nàng có chút nhảy nhót: "Vậy ta ngày mai sẽ đi thông báo."

Úc Tử Tịnh e hèm gật gù, liếc mắt nhìn Ôn Ngọc, nghĩ đến nàng muốn đi, vẫn hỏi hang nhiều hai câu: "Nghĩ kỹ đi làm cái gì rồi sao?"

Hai mắt Ôn Ngọc có tia sáng, mặt đầy chờ mong: "Có, chuẩn bị đi công ty của bằng hữu."

Đây mới là thái độ nên có khi đi làm, tích cực yêu thích.

Xem ra Ôn Ngọc tìm được con đường mình muốn đi rồi.

Úc Tử Tịnh đổi xong y phục cầm lấy túi xách chuẩn bị cùng Ôn Ngọc chào hỏi rời đi, Ôn Ngọc trong phút chốc kéo tay nàng lại, lắp bắp nói: "Úc tỷ, còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, ta sau này còn có thể đến tìm ngươi không?"

Trong đôi mắt nàng mang theo cẩn thận từng li từng tí một, giống như sợ bị từ chối.

Úc Tử Tịnh mặt giãn ra: "Đương nhiên có thể."

Ôn Ngọc được voi đòi tiên nói: "Vậy ta có thể hẹn ngươi đi ra ngoài không?"

Úc Tử Tịnh không nghi ngờ gì, đối với hai con mắt sáng lấp lánh của Ôn Ngọc nói: "Đương nhiên, miễn là ta rảnh rỗi."

Dù sao từ khi đến khoa cấp cứu rồi, cùng bạn bè qua lại ít dần, bọn họ cũng không biết tính chất công tác của nàng, mỗi lần hẹn đi ra ngoài nàng lúc nào cũng đến muộn hoặc là đi không được, một lần hai lần, đám bằng hữu kia tự nhiên có ý kiến, cũng sẽ không hẹn nàng nữa.

Ôn Ngọc ở đây làm việc, hiểu rõ công tác của nàng, sẽ không bởi vì điểm ấy mà giận dỗi.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Úc Tử Tịnh, vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí một của Ôn Ngọc rút đi, bên môi mang theo ý cười yếu ớt: "Ừm, vậy Úc tỷ trước tiên đi làm đi, bye bye."

"Bai."

Úc Tử Tịnh cùng Ôn Ngọc vẫy tay tạm biệt, xoay người rời khỏi phòng thay quần áo.

Nàng đi rồi, bên trong phòng thay quần áo một người đi ra, gõ đầu Ôn Ngọc nói: "Làm sao? Còn muốn trêu chọc đóa hoa của khoa cấp cứu chúng ta?"

Ôn Ngọc nhìn thấy Tiểu Trương có chút đỏ mặt, mạnh miệng nói: "Nào có."

Tiểu Trương cũng không vạch trần nàng, chỉ nói với nàng: "Đừng trách ta không có nói, bác sĩ Diệp còn đang thu xếp gặp mặt cho Úc tỷ đây, còn có Úc tỷ, nàng cũng không có nói nàng thích nữ nhân."

Ôn Ngọc thả y phục xuống quay đầu nhìn Tiểu Trương: "Ngươi biết không, ta bây giờ nhìn thấy Úc tỷ đầy đầu chỉ có bốn chữ."

Tiểu Trương không giữ mồm giữ miệng: "Đáng yêu muốn chết?"

Ôn Ngọc: ...

Là nói ngăn trở mà trường.

Nhưng Úc tỷ nói rất đúng, nàng là người trưởng thành, sau này, nàng có dự định của nàng.

Ra cửa bệnh viện Úc Tử Tịnh trước về khu nhà ở mang theo chút nguyên liệu nấu ăn cùng quần áo để đổi, tính toán phải mấy ngày nữa mới trở lại, nàng triệt để quét dọn lại khu nhà ở một lần, bận bịu đến hơn tám giờ mới nghỉ ngơi.

Cận Sương lại một lần nữa để điện thoại di động xuống, màn hình biểu hiện thời gian là tám giờ rưỡi, nàng hơi nhíu mày nhìn cửa phòng bệnh, làm sao còn chưa tới?

Ngay lúc nàng vừa mớ dời tầm mắt, cửa xoạt xoạt một tiếng bị mở ra, Úc Tử Tịnh mang theo hai cái bao đi vào, nàng vừa vào cửa liền hỏi: "Ăn chưa?"

Cận Sương làm bộ cúi đầu đọc sách, hai gò má có chút ửng đỏ, nàng ho nhẹ: "Vẫn chưa, còn ngươi."

Úc Tử Tịnh trong nháy mắt liền cau mày: "Đã mấy giờ rồi, làm sao vẫn chưa ăn?"

Cận Sương thả sách xuống, thân thể đi xuống, vẻ mặt như thường: "Muốn chờ ngươi cùng ăn."

Úc Tử Tịnh đem một cái bao thả trên tủ đầu giường: "Sau này đừng chờ ta, nếu như ta tăng ca sẽ không đến được."

Cận Sương nghe được, ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi."

Thấy nàng nghe lời như vậy, Úc Tử Tịnh sắc mặt hòa hoãn lại, nàng đưa tay từ trong bao cầm vài món nội y ra: "Cũng không biết ngươi lớn nhỏ ra sao, mua trước hai cái dùng tạm, nếu như ngươi cảm thấy không thích hợp, ngày mai ta lại đi mua hai khác."

Trên tay Úc Tử Tịnh cầm hai cái nội y thuần trắng, hai gò má của Cận Sương bắt đầu phát nhiệt, cổ họng có khô, nàng khàn khàn nói: "Để đó đi."

Đặt hai cái nội y lên giường, Úc Tử Tịnh lôi ra thêm mấy bộ quần áo để ở bên cạnh, ôm hết tất vào trong ngăn kéo.

Chuẩn bị y phục xong, nàng quay đầu đi kéo một cái bao khác, bên trong đều là nguyên liệu nấu ăn, nàng mới mua ngày hôm qua.

Cận Sương nhìn nàng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, dò hỏi: "Cần giúp một tay không?"

Nàng nằm ở trên giường còn muốn hỗ trợ, Úc Tử Tịnh nhẹ nhàng lắc đầu, đem nguyên liệu nấu ăn đều thả vào bên trong nhà bếp nhỏ.

Nhà bếp cùng phòng bệnh dùng một cái cửa đẩy kéo ngăn cách, xuyên qua cửa kính có thể thấy bóng dáng bộn rộn của Úc Tử Tịnh, Cận Sương nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn, không biết đã bao nhiêu lần từng ở trong mơ nhìn thấy cảnh tượng này, lại không nghĩ tới thật sự sẽ có một ngày trở thành hiện thực.

Úc Tử Tịnh đem tất cả nguyên liệu nấu ăn thả vào trong nồi, điều chỉnh thời gian, rửa tay ra khỏi nhà bếp.

Cận Sương vội vàng thu tầm mắt lại, nàng bối rối tay đụng đến quyển sách đang đặt ở bên giường, bộp một tiếng rơi trên mặt đất, Úc Tử Tịnh nghe được âm thanh cúi đầu nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy Cận Sương đang nghiêng nửa thân thể chuẩn bị nhặt sách.

Nàng bước nhanh lên phía trước, cúi người xuống cầm lấy sách, khoảng cách giữa hai người có chút gần, hô hấp của Úc Tử Tịnh sượt qua cổ Cận Sương, Cận Sương ngửa đầu vừa vặn đối diện cùng Úc Tử Tịnh.

Sách được Úc Tử Tịnh cầm ở trên tay, nàng cùng Cận Sương hai mắt đối diện, sau đó cụp mắt nhìn quyển sách, sách cổ đại, nàng cười nhạt: "Ngươi còn xem cái này."

Vừa rồi tiếp xúc làm trái tim Cận Sương nhảy lên tới cổ họng, nàng cưỡng chế lại, mở miệng tiếng nói có chút run, nàng nỗ lực trấn định nói: "Gϊếŧ thời gian."

Úc Tử Tịnh trước tiên đỡ Cận Sương nằm xong, mới lật hai, ba trang sách, không phải loại sách cổ đại có nề nếp giảng lịch sử, mà là dã sử, mấy cố sự nho nhỏ rất ngắn, nhìn rất thú vị, Úc Tử Tịnh xem xong một tờ thì khép sách lại đối với Cận Sương nói: "Trước tiên lau người cho ngươi trước, canh phải một hồi nữa mới được, lau sạch rồi chúng ta ăn cơm."

Cận Sương há mồm: "Không, không cần đi."

Ngày tháng tư, nằm ở trong phòng bệnh, kỳ thực không phải quá nóng, Cận Sương không thể rửa ráy nàng có thể hiểu được, thế nhưng lau thân thể thì vẫn cần.

Thấy Úc Tử Tịnh đã cầm đồ lót từ trong ngăn kéo ra, Cận Sương cụp mắt: "Tử Tịnh, thật sự không cần, ngày mai ta tự mình rửa."

Úc Tử Tịnh đem quần áo sạch đặt lên giường: "Ngươi hiện tại không tiện."

"Hoặc là nghe lời, hoặc là ta gọi điện thoại cho cô cô."

Cận Sương nhíu lông mày, để Úc Tử Tịnh lau người cho nàng, nàng không làm được, liên hệ người nhà, nàng càng không làm được.

Cuối cùng nàng nhượng bộ: "Vậy ngươi dùng xe lăn đẩy ta đến phòng vệ sinh, chuẩn bị nước là có thể, Tử Tịnh, ta có thể."

Gò má nàng ửng đỏ, tai nhọn đều nhiễm phải sắc hồng, ánh mắt phập phù, Úc Tử Tịnh bình tĩnh nhìn nàng, cảm thấy nàng hẳn là thẹn thùng, cũng phải, các nàng chung quy cũng mấy năm chưa gặp, có chút việc riêng tư, là nên.

Úc Tử Tịnh trước tiên cầm quần áo đặt ở trong phòng vệ sinh, sau đó chuẩn bị nước, bưng ghế cho nàng gác chân, chuẩn bị thỏa đáng sau mới ra khỏi phòng vệ sinh nhìn Cận Sương, nghiêm túc nói: "Thật sự không cần ta hỗ trợ?"

Cận Sương ngồi ở xe lăn, đối với Úc Tử Tịnh nói: "Không cần."

Úc Tử Tịnh đẩy nàng đi vào, đỡ nàng đặt ở trên cái băng, chân để tốt, lúc này mới chậm rãi bước ra ngoài, mãi đến khi nghe tiếng đóng cửa vang lên, Cận Sương mới thở một hơi, nàng từ một bên cầm lấy nội y mới, mắt đầy ý cười.

Chờ Cận Sương từ bên trong đi ra, đã là nửa giờ sau, cơm nước đều chuẩn bị xong rồi, còn chờ canh nữa thôi.

Úc Tử Tịnh tiến vào trong phòng vệ sinh thu dọn xong, mới ôm đồ của mình đi vào, Cận Sương nằm ở trên giường, nhìn cửa khép lại, đột nhiên một chút thèm ăn cũng không có.

Trong lòng nàng cất giấu một đám lửa, vừa vặn thiêu đốt dồi dào.

Tuy là đọc sách nhưng đầy đầu đều là tưởng tượng hình ảnh Úc Tử Tịnh tắm rửa, nàng buồn bực thả sácg xuống, đối với biểu hiện kém cỏi như vậy của mình thực sự rất khinh thường.

Nàng vẫn còn sinh hờn dỗi, trước mắt một chữ đều nhìn không vào, chỉ còn dư lại ba chữ Úc Tử Tịnh ở trong đầu lắc lư.

Một cái nhíu mày của nàng, một nụ cười của nàng, nhất cử nhất động, thậm chí chỉ đứng ở nơi đó yên lặng đều có thể trêu chọc nàng tâm loạn như ma.

Cận Sương đơn giản nhắm mắt lại, vừa từ phòng vệ sinh đi ra một thân nhẹ nhàng khoan khoái, hiện tại lại bắt đầu khô nóng.

Ngay lúc nàng đang nỗ lực cùng mình giảng đạo lý thì cửa phòng vệ sinh xoạt một tiếng mở ra, Úc Tử Tịnh mặc váy ngủ nhạt màu đi ra, không có tay.

Hai tay nàng trắng nõn, ở bên trong bị nước nóng huân qua, lộ ra cỗ phấn hồng, cánh tay tinh tế còn đang gảy tóc dài, thời điểm tắm rửa đem tóc dài búi lên, đi ra ngoài mới thả xuống.

Mái tóc đen như mực phô tản ra, đuôi tóc phát nhọn còn có chút ẩm ướt, có vài sợi theo cái cổ thon dài của nàng rơi vào bên trong ngực, Úc Tử Tịnh không thoải mái đem tóc dài kéo hết ra phía sau.

Cận Sương mở mắt ra liền nhìn thấy mỹ cảnh mỹ nhân, nàng ngẩn người ở đó, ngón tay chăm chú nắm chặt trang sách, chỉ nghe một tiếng, là âm thanh trang sách bị xé ra.

Úc Tử Tịnh bị sợ hết hồn, nàng bước vài bước liền đi tới trước mặt Cận Sương, từ trên tay nàng cầm lấy sách, khẽ nhíu mày nói: "Không muốn xem liền không xem, xé sách làm gì."

Cận Sương chỉ cúi đầu không có trả lời.

Nàng sợ chính mình mở miệng liền không khống chế được, nên thẳng thắn câm miệng.