Quái Vật Khởi Phục

Chương 27

Đêm khuya, mưa ở Thôn Liễu Thụ vẫn chưa tạnh mà càng ngày càng lạnh.

Không biết qua bao lâu, Lão Vương từ bên ngoài trở về. Trên mặt hắn vẫn là nụ cười, nhưng đã không còn thân thiện, nhiệt tình như ban ngày nữa mà ẩn chứa một ý đồ xấu xa nào đó. Hắn đi đến căn phòng có mấy thực tập sinh ở tầng một, gõ cửa: “Các cậu ngủ chưa?”

Gõ mấy lần nhưng không có người trả lời, lão Vương đảo đảo con mắt, tựa người vào cửa sổ, áp mặt vào kính nhìn bên trong, trong phòng không còn một ai.

Nét mặt của hắn trở nên bất mãn đầy u ám, nhưng cũng không nói gì, trầm mặt đi lên lầu hai. Nhưng lão Vương vừa mới đặt chân lên bậc thang, liền thấy Tiểu Lăng đang ngồi trên cầu thang, mặc một bộ áo khoác đen xấu xí và bẩn thỉu, tay cầm một chiếc ô cũ ố vàng rỉ sét đã rách một nửa, nhìn thẳng vào Lão Vương.

Lão Vương u ám nhìn cô bé: “Con lên đây làm gì? Mau về phòng ngủ đi!!”

Tiểu Lăng không nói lời nào, chỉ ngồi yên ở trên cầu thang.

Lão Vương ngồi xổm xuống, nốt ruồi trên mũi dường như lại to lên, nhìn có chút giống một đốm đen, tầm mắt ngang Tiểu Lăng, sau đó cười nham hiểm, nắm lấy cánh tay rồi thô bạo kéo Tiểu Lăng lên cao, ra vẻ ân cần hỏi: “Tiểu Lăng, nói cho cha biết, câu hỏi ‘Mẹ thật mẹ giả’ trong sách là ai viết cho con vậy?”

Tiểu Lăng vẫn không lên tiếng.

Nụ cười của Lão Vương càng đáng sợ hơn: “Con không nói thì cha cũng biết rồi, là cô giáo Lâm ở trường học đúng không, Cô ta soạn câu hỏi này vào vở bài tập là để ám chi cho con gợi ý quái quỷ gì thế… Tiểu Lăng, cô Lâm điên rồi, con đừng tin những những gì cô ta nói, cũng đừng tin được những câu chuyện cô ta viết, cô ta điên rồi, cô ta đang lừa dối con đấy!”

Advertisement

Tiểu Lăng đột nhiên bật khóc.

Lão Vương áp vào mặt Tiểu Lăng, liên tục nuốt nước bọt mấy lần, ống tay áo ôm Tiểu Lăng tuột xuống, để lộ những mảng đen giống như loài bò sát dưới lớp áo.

“Tiểu Lăng, con gái ngoan.” lão Vương giọng nói nghiêm túc” Nói cho cha biết, tại sao hôm nay con lại đưa câu hỏi ‘Mẹ thật giả’ này cho khách trọ xem?? Một người xem còn chưa đủ, con còn để bọn họ thay phiên nhau nhìn qua nữa, Tiểu Lăng, con muốn làm gì?”

Tiểu Lăng cuối cùng cũng sợ hãi, bắt đầu run rẩy: “Cha ơi…”

Lão Vương trong miệng chảy nước dãi, nhưng sau khi nghe được tiếng khóc của Tiểu Lăng, vẻ hung ác trên mặt ông đột nhiên vặn vẹo, hừ lạnh một tiếng rồi quăng Tiểu Lăng xuống rồi đi về phía tầng hai, cảnh báo: “Tiểu Lăng, cha và ông nội đói bụng rồi, nếu không muốn bố và ông nội ăn thịt con thì đừng làm mấy chuyện không cần thiết nữa.”

Tiểu Lăng bị ném mạnh đến nỗi toàn thân đau đớn che miệng lại, đôi mắt đen to tròn nhìn bóng lưng lão Vương rồi lặng lẽ rơi nước mắt, đột nhiên cô bé chống hai tay đứng dậy rời khỏi nhà và chạy vào bóng đêm tăm tối.

Lão Vương cũng chẳng thèm để ý, nóng lòng muốn leo lên tầng hai, hắn gõ cửa hai phòng cuối, thậm chí còn lén nhìn vào, cả hai phòng đều không một bóng người. Sắc mặt Lão Vương càng trở nên nghiêm trọng, nhưng khi đi đến phòng của đôi vợ chồng trẻ ở bên ngoài, hắn lại khấp khởi mừng thầm.

“Ai vậy?”

Lần thứ ba bị gõ cửa trong đêm nay, Lưu Thành vừa bực vừa hoảng, sợ những kẻ điên đó lại đến gây phiền toái cho mình.

“Là tôi đây.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói sền sệt như dính đầy nước miếng của lão Vương: “Tôi đến xem hai người có thiếu thứ gì không, hê hê.”

Lưu Thành sốt ruột nói: “Chúng tôi chẳng thiếu gì cả, chuẩn bị đi ngủ rồi.”

Nhưng lão Vương tựa như là nghe không hiểu ý tứ muốn đuổi khách trong đó, vẫn đứng trước cửa nói: “Ở đây tôi có mấy món đồ, có thể ưu đãi mua một tặng một, bây giờ cô cậu có muốn đến xem không? Hi hi.”

Hoàng Tâm nghe xong thấy hấp dẫn quá, đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài: “Mua một tặng một, thật hay đùa đấy?”

Lưu Thành cũng bị hấp dẫn, nhưng vừa đứng dậy, không biết vì sao lại nghĩ tới uy hϊếp của đám người điên ban nãy, cùng vớicâu nói “Trên đời không có bữa cơm miễn phí”. Lưu Thành có hơi do dự, vừa nhìn thấy Hoàng Tâm mặc quần áo chuẩn bị mở cửa, hắn giật này một cái, chính mình cũng không biết vì sao lại như vậy, vội vàng lao lên túm lấy Hoàng Tâm: “Đừng mở cửa!”

Hoàng Tâm trợn mắt nhìn Lưu Thành: “Anh làm cái gì đây?”.”

Lưu Thành cũng không biết chính mình muốn làm gì, hắn ấp a ấp úng nói không nên lời, cuối cùng kéo Hoàng Tâm trở về giường, tắt đi bóng đèn ngủ ở đầu giường, thì thào với bạn gái: “Mấy ngưởi phòng bên cạnh chúng ta chẳng biết là ai, có khi là xã hội đen không biết chừng, mới nãy còn cảnh cáo anh đừng có tham lam ham rẻ nữa, có thể bọn họ muốn mua trọn những đồ nội thất rẻ tiền này, chúng ta không tranh với họ được.”

“Dựa vào cái gì chứ.” Hoàng Tâm nghe vậy rất tức giận, khó chịu trước hành vi hèn nhát của bạn trai: “Việc kinh doanh không phải theo nguyên tắc ai đến trước được phục vụ trước sao? Ông chủ còn nói chúng mình có thể mua một tặng một nữa kìa, em không tin họ dám làm gì nếu mua được đồ ở đây! Nếu họ đe dọa thì em sẽ gọi cảnh sát! Kiện cho chết luôn!”

Lưu Thành vẻ mặt đau khổ nói: “Đừng xúc động, cho dù tối nay có mua đồ đạc cũng không thể mang đi được… Đám người kia nói với anh sẽ để cho chúng mình sáng mai rời khỏi Thôn Liễu Thụ, chúng mình chỉ hai người, bọn họ thì tận bốn tên đàn ông, anh mà bị đánh thì coi như xong, em làm sao mà xử lý được? Được rồi, được rồi, mấy cái vật dụng này không có cũng chẳng sao. Nếu thật bị đánh thật, ở đây lại không có video giám sát, chúng ta lại chẳng có lợi thế gì, nếu bị phát hiện chúng ta lén đi vào đây, nhỡ đâu lại bị phạt thêm nữa sao.”

Hoàng Tâm hận đến nghiến răng, véo thật mạnh vào bạn trai, bất đắc dĩ thừa nhận những gì Lưu Thành nói là đúng, cô nàng lẩm bẩm vài câu, cuối cùng không nói thêm gì nữa, chỉ coi như lão Vương ở ngoài cửa không tồn tại.

Lão Vương gọi mấy câu, thái độ từ nhiệt tình thành lạnh lùng lại trở nên âm trầm, trong phòng có đôi vợ chồng trẻ nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh gì, cửa vẫn khóa chặt.

Lão Vương có chìa khóa phòng, nhưng không biết tại sao không xông vào, hắn chỉ hung ác nhìn chằm chằm cửa một lúc rồi thất vọng rời khỏi tầng hai..

*

Lâu Diên hoàn toàn hòa vào trong bóng tối.

Anh sợ rằng trong đó có Cuồng tín đồ đã dung hợp ma quái, năm giác quan sẽ trở nên nhạy bén không giống người thường, nên không dám khinh thường, chỉ có thể đi cách phía sau họ tầm khoảng bốn đến năm trăm mét..

Vào ban đêm tầm nhìn bị che khuất, cây liễu rậm rạp lại trở thành nơi ẩn thân tốt nhất, Lâu Diên khó có thể nhìn thấy được bóng dáng những người đi phía trước. Ngũ quan được rèn luyện bởi sức mạnh ma quái dù mạnh đến đâu cũng sẽ có giới hạn, thế nhưng Lâu Diên không chỉ có giác quan nhạy bén mà còn có dạn dày kinh nghiệm sinh tử còn sót lại từ việc trốn tránh truy đuổi không ngừng ở kiếp trước.

Anh sử dụng thị giác và thính giác phát huy đến cực hạn, khắc sâu đường đi lối lại của Thôn Liễu Thụ vào trong đầu, cẩn thận chú ý đến từng dao động nhỏ nhất trong không khí, nhẹ nhàng di chuyển hệt như một con báo đen trong bóng tối.

Tiếng gió và tiếng mưa đã át đi âm thanh cuối cùng của anh.

Thái Mạc và những người ở phía trước hoàn toàn không biết rằng đang có một người khác theo dõi họ ở phía sau, bọn họ vừa đi vừa nghỉ, dần dà cũng đã tiến gần về phía dòng sông.

Lâu Diên trầm tư suy nghĩ, những người này quả nhiên cũng đang tìm kiếm quan tài đỏ.

Ngay sau đó, nhóm người này dừng lại.

Lâu Diên cũng dừng bước, phóng tầm nhìn về phía trước, nín thở tập trung, bàn tay khẽ đặt lên vũ khí ở bên hông.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa nghĩ đến đây, một tiếng hét thảm thiết phía trước vang lên: “A ——!”

Lâu Diên biến sắc, vừa định bước tới thì phát hiện có hai người đang chạy về phía mình với tốc độ cực nhanh.

Người cầm đầu đúng là Thái Mạc đang ôm một cô bé bảy tám tuổi, cùng với một tên đàn ông to béo gấp đôi người thường, là một trong hai người ở cùng phòng với Thái Mạc. Tốc độ hai người rất nhanh, gần như trong nháy mắt đã chạy được hơn trăm mét, Lâu Diên thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi khó hiểu của họ.

Chuyện gì thế này?

Lâu Diên bất động nấp sau cây liễu.

Thế còn những thực tập sinh kia đâu? Lẽ nào gặp nạn rồi?

Tên to béo nhìn có vẻ nặng nề nhưng lại chạy nhanh phết, bùn đất và hạt mưa bắn vào mặt hắn, vẻ mặt hung hãn hét về phía Thái Mạc: “Người đó là ai! Tại sao có thể một phát đã gϊếŧ chết Chu Điền được?”

Sắc mặt Thái Mạc cũng khó coi không kém, giờ này đâu còn trưng ra bộ mặt lịch sự nho nhã giả tạo nữa, hắn ôm chặt cô bé vẫn nãy giờ vẫn im lặng trong lòng, vừa tức giận vừa sợ hãi nói: “Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Sau khi thoát khỏi đây tôi sẽ cử người trong tổ chức đi điều tra hắn! Đáng tiếc Chu Điền vừa mới dung hợp ma quái, người trong giáo phải vất vả lắm mới thu được con quái vật đó vào tay, ngon ăn như thế mà lại để gϊếŧ chết, quá là lãng phí!”

Lâu Diên nghe rõ ràng hai câu này, vẻ mặt nhất thời cứng đờ.

Trong nháy mắt, lý trí nói cho anh biết “Hắn” ở đây là ai.

Chính là …

Một cơn gió lạnh từ phía sau nhào đến, trong lúc ai nấy đều chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã bình tĩnh đứng trước mặt Thái Mạc và gã béo.

Không ai nhìn rõ tốc độ của người này, thậm chí không ai thấy được bóng dáng của hắn ta. Từng giọt mưa rơi xuống cũng bị nhiễu động theo, khi bóng người dừng lại, mái tóc dài màu bạc phía sau tung bay theo gió từ từ đáp xuống vai hắn.

Thái Mạc và gã béo vội vàng dừng lại trong cơn mưa phùn, vì tốc độ quá nhanh nên bùn đất đã văng tung tóe khắp người, hai người đàn ông mắt trợn ngược, bất giác lui về sau hai bước, không thể tin nổi nhìn về phía chàng trai đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.

Mập mạp người đàn ông mặt mũi ướt sũng, không biết là nước mưa hay là dầu mỡ, ngón tay run run chỉ vào chàng trai tóc bạc: “Sao cậu lại đến được đây? Sao cậu có thể nhanh hơn chúng tôi được?

Phó Tuyết Chu vẫn mặc bộ quần áo thường ngày, áo hoodie đen cùng quần jean trắng. Hắn không đội mũ, mái tóc bạc xõa xuống sau lưng, được phủ bởi một lớp mưa sương mờ mịt.

Trên lưng hắn là một thanh đao dài và hẹp được bọc trong miếng vải đã rách.

Phó Tuyết Chu rút thanh đường đao sau lưng ra, mái tóc bạc khẽ lay động: “Là bởi vì tốc độ của ngươi quá chậm.”

Đường dao trong tay hắn nghiêng nghiêng, hàn quang lóe lên, vệt máu mỏng phía trên thanh đao theo giọt mưa rơi xuống đất. Thái Mạc và gã béo cũng nhìn thấy máu trên mặt Phó Tuyết Chu, đây là vết máu bị bắn lên khi người này vừa mới gϊếŧ Chu Điền.

Thái Mạc gượng cười: “Người anh em, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với nhau đi, cậu muốn gì cứ nói ra cho tôi biết là được, đừng có nhất thiết phải chém chém gϊếŧ gϊếŧ như vậy, là tiền bạc hay cái khác đều có thể thương lượng được. Có thể cậu không biết chứ, thân phận của hai người chúng tôi không đơn giản đâu, người vừa nãy cậu mới gϊếŧ cũng không phải là dạng vừa, nếu gϊếŧ chúng tôi sẽ đắc tội với một kẻ cực kỳ đáng sợ đấy. Như vậy đi, chúng ta mỗi người đều lùi một bước, chúng tôi sẽ xí xoá chuyện cậu đã gϊếŧ Chu Điền, tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn, chỉ cần cậu có thể buông tha cho chúng tôi, thấy có được không?”

Trong lúc hắn nói chuyện, gã béo không dấu vết lùi ra sau một bước. Mỡ trên người hắn bắt đầu run rẩy dữ dội, từng giọt nhỏ giọt xuống đất giống như kem chảy vậy, từng mảng mỡ thấm vào lòng đất rồi bắt ngưng tụ lại với nhau, từng bước tiếp cận Phó Tuyết Chu.

Khi sắp chạm đến Phó Tuyết Chu, hắn liền thuận tay cắm thẳng thanh đường đao vào trong bùn, một tiếng hét từ phát ra, từ dưới lớp bùn nhầy móc ra một con quỷ không có nét mặt, giống như một tảng mỡ mang hình người.

Con ma này bị đường đao đâm vào ngực, người đàn ông béo phì như bị đâm giống nhau, đau đớn hét lên một tiếng, sau đó hữu khí vô lực ngã rầm trên mặt đất.

Phó Tuyết Chu tiến lên một bước, đạp giày lên vũng bùn: “Nhưng ta chỉ muốn mạng của các ngươi.”