Những chiếc gai xương trắng nõn rõ ràng, tỏa ra ánh sáng băng giá, mỗi chiếc xương uốn cong vào trong, mọc trên tay Lâu Diên như một chùm nụ hoa, tản ra khí tức hung hãn đáng sợ.
[ Sức mạnh tinh thần: 30/50 ]
Ngay khi những chiếc gai xương xuất hiện, người phụ nữ mặc áo mưa và nữ y tá đều bị khí tức đáng sợ ép tới toàn thân cứng ngắc, chúng nó nhìn chằm chặp gai xương lòng bàn tay Lâu Diên, với sự sợ hãi đầy kiêng kị.
Đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào hai con nữ quỷ, Lâu Diên từng bước tiến đến càng gần thì xương hoa cũng càng nở rộ, lại mang đến cảm giác đáng sợ hơn nữa. Nữ quỷ mặc áo mưa tuy không có nét mặt nhưng lại phát ra tiếng kêu sợ hãi, cô ta muốn chạy trốn nhưng đã bị đông cứng tại chỗ rồi. Khi gai xương chạm đến trên người, giống như một con thú đói khát lâu ngày gặp được con mồi ngon, xương hoa nở rộ đến mức tối đa, điên cuồng nuốt chửng cơ thể người phụ nữ.
Giống như một cái miệng mọc lên trong lòng bàn tay Lâu Diên, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh cắn nuốt không ngừng, nhìn bề ngoài gai xương trông rất đẹp đẽ, nhưng đến lúc này, chúng lại chỉ mang đến cảm giác rùng rợn.
Mặc dù đây là gai xương thuộc về mình, nhưng Lâu Diên nhận ra sức mạnh của lũ ma quái khi bị nuốt chửng không hề tiến vào cơ thể anh mà lại trở thành chất dinh dưỡng cho gai xương. Anh không biết và cũng chẳng muốn biết sau khi ăn thịt lũ ma quái gai xương sẽ trở nên như thế nào, chỉ âm lãnh nhìn y tá Tiểu An, kẻ mới nãy đã lột da Lý Tam Tân, chờ đến khi gai xương ăn xong món thứ nhất thì từng bước một tới gần cô ta.
Y tá Tiểu An kinh hãi hét lên, nhưng tiếng hét chói tai ngay sau đó đã bị hoa xương nuốt chửng.
Chưa đầy một phút, hai quỷ nữ đã biến mất không còn thấy dấu vết.
Advertisement
Không còn khí tức ma quái, xương hoa nhanh chóng thu vào lòng bàn tay Lâu Diên. Làn da bị tổn thương của Lâu Diên khép kín rồi lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, trong chớp mắt, mọi thứ trở về trạng thái bình thường, như thể một màn nghiền ép tuyệt sát vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lý Tam Tân trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa thôi là mất mạng luôn rồi, tuy rằng ngay sau đó nguy cơ đã được giải trừ nhưng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được: “Diên tử, sao cậu đến đây nhanh thế, mới chỉ có năm, sáu phút thôi mà… bỗng nhiên xuất hiện vậy, má nó giống như siêu nhân ấy, đúng là…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Lâu Diên ôm chặt lấy. Lý Tam Tân cũng vô thức ôm lại Lâu Diên, xuyên qua lớp quần áo cảm giác được hơi nóng trên cơ thể người bạn thân: “Sao người cậu nóng thế?”
Lý Tam Tân nhớ lại cái lần Lâu Diên sử dụng sức mạnh ma quái cũng sẽ có tình trạng như vậy, như đã hiểu ra được: “Cậu sử dụng đảo ngược thời gian rồi à?”
Nếu như Lâu Diên sử dụng thời gian đảo ngược, điều đó có nghĩa là bản thân đã gặp bất trắc.
Lý Tam Tân không biết những cũng chẳng quan tâm tương lai mình đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ hắn chỉ quan tâm đến tình trạng của Lâu Diên: “Giờ cậu thấy thế nào? Tôi không sao nữa rồi, đừng lo lắng.”
Lâu Diên ôm chặt hơn mười giây mới buông ra, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, nhưng đôi mắt lại hơi hơi đỏ hoe: “Thật không sao chứ? Cậu đứng lên đến đi một vòng cho tôi xem.”
Lý Tam Tân vừa đau lòng vừa muốn cười, nhưng thấy đau lòng nhiều hơn, liền thở dài rồi đứng dậy đi một vòng trước mặt Lâu Diên, vỗ về: “May mà cậu đến đúng lúc, tôi vẫn chưa bị thương.”
Lâu Diên nhìn kỹ một lượt, thấy Lý Tam Tân tứ chi vẫn còn nguyên vẹn cũng không có vết thương nào. Cảm xúc vô cùng tức giận, bồn chồn lo lắng đã dần vơi bớt đi: “Chúng ta đi trước đã.”
Lý Tam Tân thu dọn đồ đạc, đóng cửa bệnh viện, cùng Lâu Diên đi xuống tầng dưới đến bên cạnh xe: “Cái gai xương vừa nãy trên tay cậu là thứ gì vậy?”
“Đột nhiên thức tỉnh thêm một sức mạnh ma quái nữa.” Lâu Diên nói ngắn gọn: “Trở về rồi nói tiếp. Thế cậu đã thức tỉnh thiên phú gì chưa?”
Lý Tam Tân nhún vai: “Chưa, tôi chẳng thấy có gì khác lạ cả.”
Lâu Diên trầm tư nói: “Chắc là hai con quỷ này yếu quá, chưa đủ để cậu thức tỉnh.”
Lý Tam Tân cười khổ: “Này mà còn yếu à?”
“Ừ!” Lâu Diên nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể biến người đọc trở thành nhân vật chính, đó là năng lực của ‘Quỷ Kể Chyện’, mà nhân vật xuất hiện ra tay gϊếŧ người trong câu chuyện của nó đều là quỷ nô. Tuy đã xử lý hai con quỷ nô này, nhưng không có nghĩa là đã tiêu diệt được ‘Quỷ Kể Chyện’.”
Lý Tam Tân nhíu mày: “Vậy sau này ‘Quỷ Kể Chyện’ sẽ lại tìm đến tôi à?”
Lâu Diên lạnh lùng nói: “Đến con nào thì gϊếŧ con đấy, để xem chúng nó có thể chịu được đến đâu!”
Lý Tam Tân mỉm cười: “Lâu tổng uy vũ!”
Đang vui vẻ bỗng Lý Tam Tân cảm thấy đau đớn khi cánh tay cọ xát vào ống tay áo, xắn tay áo lên nhìn cẳng tay thì thấy một mảng da to bằng lòng bàn tay, có màu xanh trắng khác với màu da xung quanh trông rất quái dị cứ như bị khâu vào vậy.
“…” Lý Tam Tân cảm giác không ổn: “Cái gì đây??”
Khi Lâu Diên nhìn đến thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nắm lấy cánh tay Lý Tam Tân kéo đến trước mặt, trong mắt ẩn chứa lửa giận.
Lý Tam Tân đau đầu: “Mảng da này có gì bất thường đúng không?”
“Đây là da của người phụ nữ mặc áo mưa.” Lâu Diên nhíu mày: “Thế mà nó lại may miếng da này lên người cậu.”
“Nghĩa là sao?”
Sắc mặt Lâu Diên âm trầm, không nói gì, ngón tay không ngừng mò mẫm làn da trắng xanh đó như đang muốn xé nát nó xuống.
“Nghĩa là cho dù quỷ nữ đã bị Lâu tiên sinh gϊếŧ chết, ngài vẫn không thoát khỏi lời nguyền của ‘Quỷ Kể Chyện’, chỉ cần ‘Quỷ Kể Chyện’ vẫn còn sống thì mảnh da sẽ mọc khắp cơ thể cho đến khi biến ngài thành dáng vẻ giống người phụ nữ mặc áo mưa đó.”
Một giọng nữ mềm mại quyến rũ đột nhiên vang lên, âm cuối kéo dài đầy ưu nhã mang theo tiếng cười, khiến người nghe cảm thấy mềm mại như bông vậy.
Lâu Diên nheo mắt, nhìn vào trong góc: “Ai?
Vài giây sau, một bóng người duyên dáng bước ra khỏi bóng tối, xuất hiện dưới ánh trăng.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen bó sát dài đến cổ chân, dáng người thướt tha. Trên người mặc một chiếc áo khoác da màu trắng ngang đến eo, lông cổ áo mềm mại sang quý ôm lấy đường nét trên gương mặt tinh xảo càng tăng thêm mấy phần cao quý mỹ lệ.
Trong tay cầm một chiếc quạt làm bằng ngà voi được thiết kế theo phong cách quý tộc phương Tây, nhẹ nhàng che đi khóe môi đỏ thắm đang cười. Mái tóc vàng tùy ý buộc lên lên, vài sợi tóc rủ xuống bên tai, nhưng vẫn không giảm bớt đi sự xinh đẹp.
Lâu Diên cau mày, sửng sốt một lúc rồi bất ngờ nói: “Nặc Quang giả*?” (*Người giấu ánh sáng)
Đời trước sau khi ma quái sống dậy, một trong những thủ lĩnh nổi danh lừng lẫy của đám Cuồng tín đồ – Người phụ nữ được xưng là ‘Nặc Quang giả’ – Ôn Nhất An.
Lý Tam Tân cũng nhận ra người phụ nữ này: “Siêu sao nổi tiếng Ôn Nhất An?”
Ngay cả Lý Tam Tân vốn chẳng để ý giới giải trí cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Ôn Nhất An, gương mặt mang vẻ đẹp lai giữa hai dòng máu, khí chất ưu nhã cùng với xuất thân nước ngoài đầy bí ẩn, kết hợp với kỹ thuật diễn xuất độc đáo, cô đã được giới truyền thông trong nước đánh giá là người đứng đầu thế hệ diễn viên trẻ đầy triển vọng.
Ôn Nhất An có hàng chục triệu người hâm mộ, cô ta còn có một đứa em trai tên là Ôn Cửu cũng có nhan sắc mỹ mạo như vậy, cả hai đều rất được săn đón trong làng giải trí.
Tại sao người nổi tiếng này lại xuất hiện ở đây? Lý Tam Tân mặt không đổi sắc, mang ánh mắt dò xét nhìn Ôn Nhất An.
Với cả, sao cô ta lại nói như vậy?
Cứ như thể cô ta cũng biết Lý Tam Tân vừa mới trải qua chuyện gì ấy…
Đôi mày thon dài của người phụ nữ hơi nhướn lên: “Nặc Quang giả? Xem ra Lâu tiên sinh đã biết rõ năng lực thiên phú của tôi rồi.”
Thiên phú của cô là âm thầm hòa vào bóng tối, chừng nào bóng tối còn tồn tại thì cô cũng sẽ tồn tại. Loại thiên phú này có thể nói là gϊếŧ người không để lại dấu vết, vừa có lực công kích lại vừa có khả năng ẩn nấp, là một thiên phú đáng gờm.
Lúc này Ôn Nhất An vẫn chưa được người khác đặt cho biệt danh “Nặc Quang giả”, nhưng cái tên này lại hoàn toàn phù hợp với bản chất thiên phú của cô. Điều này thật kỳ lạ, cô vừa mới thuần thục được thiên phú thức tỉnh chưa được bao lâu, làm sao Lâu Diên lại biết rõ ràng như vậy?
Đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp như vậy, thế nhưng Lâu đại thiếu lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn, thẳng thừng giễu cợt chẳng chút ga lăng nào hết: “Lũ chó Cuồng tín đồ lại đến đây sủa loạn gì thế?”
Cuồng tín đồ chính là tà phái mà Lâu Diên ghét nhất trên đời này.
Đám Cuồng tín đồ này điên cuồng sùng bái lũ quái vật, ở trong mắt chúng, ma quái không phải là thảm họa hủy diệt thế giới, mà là những vị thần giáng thế. Chúng coi ma quái khôi phục là một sự tiến hóa của con người, chúng cảm thấy ủng hộ ma quái sống lại chính là đang ủng hộ cho sự tiến bộ. Để có được sức mạnh, chúng tự nguyện trở thành đồng lõa với lũ yêu ma này, thẳng tay gϊếŧ hại đồng loại, lại còn định kỳ tìm kiếm con người coi như tế phẩm dâng lên cho ma quái nữa, dùng hết sức lực để giúp cho đám quái quỷ ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn.
Trong khi nhân loại đang loay hoay tìm cách chống lại sự trỗi dậy của ma quái thì lũ Cuồng tín đồ không khác gì quân bán nước, không phải, là bán đứng loài người mới đúng. Không thể nghi ngờ, Lâu Diên tuyệt đôi ghê tởm đám giẻ rách này.
Nói thẳng ra thì anh cho rằng những kẻ cuồng tín là một lũ đầu óc ngu si.
“Quả nhiên Lâu tiên sinh biết không ít.” Ôn Nhất An nhẹ nhàng mỉm cười, ngón tay thon dài sơn màu đỏ cầm chiếc quạt ngà khẽ phe phẩy, cố ý phớt lờ ác ý trong lời nói của Lâu Diên: “Lâu tiên sinh đừng căng thẳng như thế làm gì, tôi tới đây chỉ để cùng ngài làm một cái giao dịch thôi mà.”
“Thứ nhất, tôi không căng thẳng.” Đôi môi Lâu Diên vẽ lên một đường cong mê người, lạnh lùng mỉm cười nói: “Thứ hai, tôi không muốn giao dịch với lũ Cuồng tín đồ.”
Ôn Nhất An chậm rãi nói: “Vậy Lâu tiên sinh yên tâm đi, tôi không dùng tư cách Cuồng tín đồ để giao dịch với ngài.”
Lâu Diên chỉ vào Lý Tam Tân: “Có liên quan đến cậu ấy?”
“Đúng vậy.” Ôn Nhất An trong mắt lóe sáng: “Nếu không ngăn chặn, Lý tiên sinh đây sớm muộn cũng sẽ bị ‘Quỷ Kể Chyện’ khống chế, sẽ lại giống như áo mưa người phụ nữ kia rồi tiếp tục thành đồng phạm trong ‘Quỷ Kể Chyện’. Nhưng tất nhiên Lý tiên sinh không cần phải chết… Tôi có cách để cứu Lý tiên sinh.”
“Không cần.” Bất ngờ Lâu Diên lại lạnh lùng từ chối: “Tôi biết cô đang muốn nói cái gì.”
Ôn Nhất An hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Lâu tiên sinh, biện pháp tôi đang nói đến không phải cứ đâm đầu đi gϊếŧ ‘Quỷ Kể Chyện’…”
“Dung hợp quái vật.” Lâu Diên nâng mắt trực tiếp cắt ngang lời Ôn Nhất An, ánh mắt sắc bén tràn đầy châm chọc: “Cô đang muốn nhắc đến cái này à?”
Nụ cười Ôn Nhất An dần nhạt đi, trầm mặc mấy giây rồi nói tiếp: “Không sai, đó chính là điều tôi đang nói đến.”
Lâu Diên vẻ mặt vô cảm: “Biến đi, tôi không cần thiết phải giao dịch với cô.”
Ôn Nhất An vén tóc ra sau tai, nở nụ cười duyên dáng: “Nếu như nói, tôi còn biết cách có thể kéo chậm lại quá trình ma quái hồi phục trong cơ thể thì Lâu tiên sinh nghĩ sao?”