Quái Vật Khởi Phục

Chương 7

Đêm khuya.

Người đi bộ trên đường không nhiều, đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, từng con đom đóm như điểm xuyết vào màn đêm u ám.

Đêm mùa xuân, có một cơn gió thổi qua, lạnh hơn ban ngày rất nhiều, khiến người ta nổi da gà.

Dưới đèn đường, Lâu Diên gồi xổm trên mặt đất, trải qua mấy lần mạo hiểm, bộ âu phục trên người đã xuất hiện vài cái vết nhăn. So với chính thống tây trang thì bộ quần áo này khá khác, không có cảm giác phẳng phiu, nhưng lại nhẹ nhàng dễ chịu, ngược lại khiến Lâu Diên xem ra nhiều hơn mấy phần tiêu sái bất kham.

Nhưng lúc này Lâu Diên làm chuyện so với cái từ "tiêu sái" lại khác nhau một trời một vực.

Anh không thèm phí hơi thừa sức nói chuyện Điện thoại đoạt mệnh, trực tiếp giơ cờ lê lên như muốn đập vỡ chiếc Điện thoại đang nằm trên mặt đất

Tiếng xé gió mang theo sức mạnh tàn phá, Điện thoại đoạt mệnh tựa như hiểu rõ không ổn, màn hình vẫn luôn đen xì phút chốc sáng lên cùng với rung động liên hồi.

Cờ lê vừa kịp dừng lại, Lâu Diên híp mắt nhìn dòng chữ đột nhiên xuất hiện trên màn hình: [Đừng gϊếŧ ta, ta có thể giúp ngươi...]

Lâu Diên lạnh lùng cười, ánh mắt sáng trong không hề có một tia dao động: "Thật đáng tiếc, tao không cần."

Anh biết điện thoại có năng lực điều khiển tâm trí con người, ngay từ đầu đã đề cao cảnh giác với từng lời nói của nó, câu nói này cũng nằm trong dự liệu của anh, và tất nhiên không để cho nó thêm cơ hội nào nữa, Điện thoại đoạt mệnh quá tà dị, ai mà biết được câu tiếp theo liệu có thể làm trái tim Lâu Diên lung lay hay không?

Thế nhưng tựa hồ biết anh đang suy nghĩ cái gì, Điện thoại đoạt mệnh lần nữa rung lên, trên màn hình lại đổi thành một câu khác: [Ta có thể giúp ngươi tìm được biện pháp thích hợp nhất để dung hợp với quái vật!]

Mẹ nó, cái đồ chơi này quả nhiên có năng lực nhìn thấu lòng người.

Lâu Diên trong lòng mắng một tiếng, không thể tránh khỏi sinh ra một tia chần chừ, nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi, lại lần nữa nâng tay lên.

Điện thoại đoạt mệnh phát ra tiếng chuông chói tai, giống như đang gào thét, dòng chữ cấp tốc thay đổi: [Phương pháp ngươi dùng để dung hợp với quái vật là sai lầm! Không có sự giúp đỡ của ta, ngươi sẽ bị quái vật nuốt chửng!]

"Ầm."

Chiếc cờ lê sượt qua Điện thoại đoạt mệnh nện xuống nền đất làm cho cát bụi tung bay.

Lâu Diên sắc mặt thay đổi không ngừng, nhìn chằm chằm Điện thoại đoạt mệnh thật lâu, trong lòng nổi lên một trận biển xô sóng gầm.

Phương pháp của mình sai ư?!

Hai câu này của Điện thoại đoạt mệnh đã nhắm ngay vào mệnh môn, cho dù Lâu Diên vẫn muốn hủy nó thế nhưng giờ phút này lại không thể ra tay được nữa.

Nếu dựa vào bản thân, Lâu Diên chỉ có 1% khả năng có thể tìm được quái vật thích hợp để dung hợp. Nhưng nếu ngay cả phương pháp dung hợp cũng sai, thì 1% cơ hội này sẽ biến mất.

Nên làm gì bây giờ? Có nên tin vào Điện thoại đoạt mệnh hay không?

Nếu Điện thoại đoạt mệnh là đang cố lừa mình thì sao? Vốn dĩ dung hợp ma quái là phương pháp chính xác, nhưng nó lại cố tình cho mình một phương pháp sai lầm thì phải làm thế nào đây?

Nhưng nếu Điện thoại đoạt mệnh nói đúng thì lại thế nào?

Lâu Diên tinh thần sản sinh dao động mãnh liệt, lý trí phân làm hai phần không ngừng giằng co. Một bên nói đừng để Điện thoại đoạt mệnh dụ dỗ, mày nên tin tưởng vào quyết định của mình; bên kia lại bảo có thể Điện thoại đoạt mệnh nói đúng, không chừng sẽ tăng thêm hi vọng sống sót. Trên trán Lâu Diên toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, nhưng rất nhanh, anh biết bản thân không thể rơi vào tình huống như vậy được.

Phải bình tĩnh.

Lâu Diên hít sâu một hơi, lần nữa tỉnh táo trở lại xem xét Điện thoại đoạt mệnh.

Nguy hiểm thật, thứ này so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn rất nhiều. Điện thoại đoạt mệnh thao túng tâm lý giỏi vô cùng, Lâu Diên vốn cho rằng đã phòng bị đầy đủ, nhưng anh vẫn đánh giá thấp năng lực của nó rồi.

Chẳng trách đời trước có rất nhiều người đã chết vì mánh khóe của Điện thoại đoạt mệnh, từ trước đến giờ cũng chỉ thấy nó liên tục hại người chứ chưa từng nghe qua có người có thể gϊếŧ nó.

Đây không phải vì Điện thoại đoạt mệnh quá chắc chắn khó phá hủy, mà là bởi năng lực nhìn thấu lòng người của nó quá mức khủng bố.

Lâu Diên ổn định tâm trí, anh nhắc nhở bản thân không thể để Điện thoại đoạt mệnh tiếp tục tồn tại được.

Nhưng bây giờ, anh cần phải biết biện pháp chân chính cùng ma quái dung hợp trong miệng Điện thoại đoạt mệnh đến tột cùng là gì.

Nhưng biểu hiện của Lâu Diên lại không biết có tin vào lời nó nói hay chưa, cờ lê trong tay từng nhịp từng nhịp gõ vào Điện thoại đoạt mệnh, mỗi một lần đều bao hàm uy hϊếp, tùy lúc có thể đem nó đập vỡ nát: "Làm thế nào mới có thể dung hợp được ma quái? "

Màn hình Điện thoại nhấp nháy vài lần: [ Dung hợp quái vật, cần phải tìm thấy một quái vật bị thôn phệ, lúc ngươi sắp bị ăn thịt, phản ngược lại nuốt lấy máu thịt của quái vật ]

Lâu Diên nhìn đoạn văn này, mặt không biểu tình: "Máu thịt, nếu như ma quái không có thực thể thì làm sao? "

Điện thoại đoạt mệnh nói: [ Ma quái cường đại đều có tồn tại thực thể. ]

Phương pháp này của Điện thoại đoạt mệnh hoàn toàn khác với những gì Lâu Diên đã từng nghe, Lâu Diên không biết đâu là thật và đâu là giả, nhưng anh hiểu rõ Điện thoại đoạt mệnh sẽ không dễ dàng đem sự thật về phương pháp dung hợp nói cho một người đang muốn tiêu diệt nó được.

Nếu coi Điện thoại đoạt mệnh là một con người xảo trá lừa lọc, thì câu này sẽ có một nửa khả năng là một cái bẫy.

Lâu Diên cười lạnh một tiếng: "Mày đang lừa tao à."

Anh lại giơ cờ lê lên, lần này không hề thương tiếc đập mạnh xuống Điện thoại đoạt mệnh. "Răng rắc" một tiếng, Điện thoại đoạt mệnh đã bị vỡ một góc màn hình. Không như những điện thoại bình thường khác, từng vết nứt vỡ lại giống như những vết rạch vào da thịt hiện ra chằng chịt đường máu đỏ. Lại đập thêm phát nữa, từ vết nứt vỡ bắt đầu rỉ máu.

Điện thoại đoạt mệnh điên cuồng chớp nháy mấy lần, không đợi nó nói thêm điều gì, cơ lê lại rơi xuống lần nữa, tạo ra một tiếng nứt vỡ nho nhỏ.

Điện thoại đoạt mệnh sợ hãi liên tục kêu 'reng reng reng'.

Lâu Diên ánh mắt lạnh băng, dưới ánh đèn mờ ảo của điện thoại, trông anh ta còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ, thậm chí còn nở ra một nụ cười quái dị: "Điện thoại đoạt mệnh, đừng có mà giở trò với tao. Nếu muốn tao có thể lập tức biến mày thành một đống sắt vụn. Ta không quan tâm chỉ dùng vũ lực có thể gϊếŧ mày được hay không, nhưng mày yên tâm, tao vẫn còn có thể vứt mày vào lò đốt nung cho chảy bằng hết, nếu nung cũng không được thì nghiền nhỏ đám linh kiện của máy rồi quăng xuống biển. Mày nói, khả năng một đống phế thải bị nước biển cuốn trôi đến những vùng biển khác nhau sẽ là bao nhiêu, hử? "

Điện thoại đoạt mệnh tần suất chấn động càng ngày càng nhỏ, như là đưa ra tín hiểu đã chịu khuất phục. Rất nhanh, dòng chữ phía trên màn hình đã chuyển sang một nội dung khác: [Dung hợp quái vật, cần ngươi tìm thấy một quái vật bị thôn phệ, lúc sắp bị ăn thịt, phản ngược lại nuốt lấy trái tim của quái vật]

Vẫn nội dung trên, nhưng nó đem đã "máu thịt" ở câu trước biến thành "trái tim" ở câu này. Quả nhiên là có chỗ giấu diếm, Lâu Diên trong lòng cười lạnh, nếu như mới nãy thật sự tin tưởng Điện thoại đoạt mệnh đi tìm quái vật dung hợp, kết cục chỉ sợ mất mạng cũng không biết mình chết như nào.

Nhưng những lời này, Lâu Diên vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Lâu Diên cầm Điện thoại đứng dậy, uy hϊếp trong giọng nói gần như được hiện thực hóa: "Mày tốt nhất nên hiểu, ta đã dám đi tìm quái vật dung hợp thì có nghĩa là tao không sợ chết. Nếu dám lừa tao, trước khi chết tao sẽ băm vằm mày, chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!"

Lâu Diên nói được là làm được, Điện thoại đoạt mệnh có thể nhìn thấu lòng người, màn hình lại chớp nháy hai lần, nhưng lần này dòng chữ trên điện thoại vẫn không thay đổi.

Lâu Diên mặt nhướng mày cười lạnh, áp bức hỏi: "Quái vật phù hợp nhất với tao đang ở đâu?"

Vừa dứt lời, cách đó không xa thì truyền ra chuông điện thoại 'reng reng reng'.

Lâu Diên lần theo âm thanh và phát hiện ra tiếng chuông là từ một cửa hàng đã đóng cửa truyền đến.

Khi anh vừa đi đến, thì tiếng 'reng reng reng' từ một cửa hàng khác cách đó không xa cũng truyền tới.

Đây là Điện thoại đoạt mệnh tự mình dẫn đường.

Lâu Diên ngồi lên xe, hướng theo tiếng chuông điện thoại phóng đi.

Khung cảnh xung quanh dần thay đổi từ những tòa nhà cao tầng thành những ngôi nhà nhỏ hơn, con đường bê tông bằng phẳng cũng chuyển thành đường đá gập ghềnh. Ô tô lắc lư, ven đường cỏ dại mọc um tùm bị ánh đèn pha quét qua, cột điện lẻ loi trơ trọi chỉ nhìn thấy dây điện. Trong lúc vô tình, Lâu Diên đã từ trong thành phố đi vùng ngoại ô.

Mặt trăng dần chuyển về phía đông, chờ Lâu Diên đến nơi thì thời gian đã trôi qua bốn mươi phút đồng hồ.

Nơi đến là nhà máy đã bị bỏ hoang, từng tòa nhà bê tông màu xám xịt sừng sững giữa vùng đất hoang đầy cỏ dại, nhìn qua không hề thấy một bóng người, có chút làm người ta sợ hãi.

Trong đêm khuya yên tĩnh nguy hiểm, chỉ có đèn xe là nguồn sáng duy nhất. Tuy nhiên, ngay cả khi đèn pha được bật lên, cũng không thể chiếu sáng rõ ràng phía bên trong tối tăm của tòa nhà. Lâu Diên xuống xe và nhìn vào nhà máy bỏ hoang, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nơi này dân cư thưa thớt, có thể nhìn thấy từ hoàn cảnh xung quanh và cánh cổng sắt đổ nát, gần đây không có ai bước vào nơi này.

Ở một nơi vắng vẻ như vậy, thực sự sẽ có quái vật cường đại khôi phục ở đây à?

Quái vật đều thích gϊếŧ người mà ở đây thì làm gì có ai đâu.

Lâu Diên chau mày, đã sinh sống ở thành phố nhiều năm như vậy, anh thậm chí còn chẳng biết đến sự tồn tại của nhà máy bỏ hoang này.

Kể cả đời trước, chưa từng nghe nói qua, cũng chưa từng tìm được tin tức gì về sự khôi phục ở nơi này.

Lâu Diên bắt đầu hoài nghi có phải Điện thoại đoạt mệnh lại chơi mình rồi không?

Nhận thức nguy hiểm cũng không có phát huy ảnh hưởng, nghĩa là một trong vòng trăm mét không có tồn tại nguy hiểm, nhưng Điện thoại đoạt mệnh sẽ không nói dối rõ ràng như vậy.

Lâu Diên xách theo túi dụng cụ cùng Điện thoại đoạt mệnh, mở đèn pin rồi đi vào bên trong nhà máy.

Nhà máy này rất lớn, Lâu Diên cầm đèn pin quét qua một lượt, ước chừng sơ sơ qua nó phải rộng cỡ bằng một trường trung học.

Tòa nhà gần cổng nhất là cũng tòa nhà cao và lớn nhất trong nhà máy, hẳn là văn phòng lãnh đạo, phía sau có mấy khu khác nhưng cách khá xa, cao nhất cũng chỉ có ba tầng.

Lâu Diên đã chọn tòa nhà văn phòng gần nhất làm mục tiêu của mình rồi đi đến lối vào của tòa nhà này.

Lớp sơn trên tường đã bong tróc để lộ màu xi măng xám xịt bên trong, rêu xanh và dây leo mọc chằng chịt ở các góc tường, một số ít đã khô héo, từ trong ra ngoài đều bốc mùi thối rữa.

Cửa vào tối đen như mực, cánh cổng có thể đã bị dỡ ra rồi đem đi bán, chỉ chừa lại một khoảng trống lớn hình vuông. Từng cơn gió mang theo mùi ẩm mốc từ phía hành lang thổi vào mặt Lâu Diên, dường như phảng phất mùi hôi thối.

Lâu Diên không thể nghe thấy tiếng chim và tiếng côn trùng, có lẽ vì đã khuya nên các loài động vật đã đi ngủ. Cũng có thể trong nhà máy này vốn không hề tồn tại sự sống.

Lâu Diên tìm một cái khẩu trang đeo lên, dùng đèn pin quét qua khắp tòa nhà.

Tầng một chỉ toàn là những đống lộn xộn vương vãi khắp nơi, giấy tờ ố vàng, những mảnh vụn gỗ lớn nhỏ, thùng giấy chất đống ở các góc nhà, chỉ dùng mắt nhìn qua, Lâu Diên cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Anh rút con dao gọt hoa quả trên người cầm trên tay, chuyển sang tư thế phòng thủ rồi cẩn thận bước vào tòa nhà.

Nhưng khi vừa mới đặt chân vào trong tòa nhà, ánh sáng của đèn pin lập tức biến mất, trước mặt Lâu Diên lâm vào một mảnh tối tăm, thậm chí không thấy được năm ngón tay.

[ Sức mạnh tinh thần: 10/20 ]

Đôi mắt Lâu Diên bỗng run lên.

Nhận thức nguy hiểm trong đầu phát ra cảnh báo dữ dội.

Nguy hiểm!!!

Cực kỳ nguy hiểm!!!

Mau trốn đi!!!