Sau kỳ thi mùa xuân vừa qua, Đại Cảnh hướng bước vào trời tháng tư.
Bảo Bình phủ, huyện Tùng Dương, thôn Vân Khê.
Sáng sớm liền nghe thấy Hỉ Thước kêu, Thẩm bà tử ngồi ở trên giường gần cửa sổ tô lại giày, thuận tay cầm lấy cuốn hoàng lịch ở bên cạnh rổ kim chỉ lên.
Trong miệng nhỏ giọng thì thầm: “Theo lý thuyết, nếu tin tức Tư ca nhi đậu Trạng nguyên truyền về đã lâu như vậy thì hắn cũng nên tự mình gửi phong thư về nhà mới đúng.”
Tô Ngọc Mỹ đã đủ tháng đang vuốt cái bụng nhô cao ra ở phía đối diện khẽ mỉm cười: “Nương, trong kinh không giống như nông thôn chúng ta, tướng công trở thành Trạng Nguyên thì cũng phải biết đối nhân xử thế ứng phó nhiều chuyện, nhất thời không để ý tới nhà cũng đúng.”
“Đúng đúng đúng, là lòng ta gấp.” Thẩm bà tử nghe xong thì cười làm nếp nhăn trên khóe mắt sâu thêm vài phần.
Từ lúc nhi tử Thẩm Tự đỗ Trạng Nguyên, Thẩm bà tử ra vào đều có thể nghe thấy người trong thôn gọi mình một tiếng lão phu nhân.
Gọi đến mức sống lưng bà ta cũng thẳng lên.
Bà ta trái trông mong phải trông mong, chỉ ngóng trông nhi tử gửi phong thư về nhà đón bọn họ lên kinh, để bà ta chắc chắn với cái tên tuổi lão phu nhân này.
Hoàng lịch cũng sắp bị lật phai màu mà trong kinh vẫn có tin gì gửi đến.
Thẩm bà tử là người nóng tính, càng chờ không đến thì lại càng vội vàng xao động, trong đầu rối bời suy nghĩ một trận.
So sánh lại, Tô Ngọc Mỹ ở phía đối diện lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng là con dâu nuôi từ bé của Thẩm gia, từ nhỏ đã hầu hạ Thẩm Tự lớn lên.
Những năm này vì giúp Thẩm Tự đi học mà nàng học xong tiểu thương tiểu phiến lối buôn bán.
Vì tiết kiệm chi tiêu, Tô Ngọc Mỹ không dám thuê cửa hàng mà đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng gào to là chuyện thường ngày.
Có khi vì mua cho hắn một cây bút một khối mực mà nàng phải muối một bình dưa muối, ăn màn thầu hơn nửa tháng.
Không dám bệnh, không dám ngã, cũng chỉ sợ bị bệnh thì sẽ không có đủ tiền gửi vào trong thư viện.
Cũng may không phí công nàng sớm đi tối về trong những năm này.
Thẩm Tự đỗ đạt tân khoa Trạng Nguyên, đúng là có thể khiến mộ tổ bốc khói xanh.
Nghĩ tới những thứ này, khóe môi Tô Ngọc Mỹ hơi hơi nhếch lên, cúi đầu nhìn bụng của mình.
Thẩm Tự viên phòng với nàng vào năm ngoái, sau đó bởi vì muốn chuyên tâm khảo thí cho nên vẫn luôn ở trong thư viện, mãi đến mùa xuân lên kinh khảo thí.
Đến bây giờ hắn ta còn chưa biết mình đã được là cha.
Coi như Thẩm Tự gửi tin vào lúc này thì dựa vào tình trạng lúc này của Tô Ngọc Mỹ thì bọn họ cũng không thể nào lên kinh ngay lập tức.
Nếu lên kinh thì ít nhất cũng phải ra tháng.
Tô Ngọc Mỹ cũng không gấp gáp, nàng đã nuôi tướng công nhiều năm như vậy, người vẫn đang ở đó, dù sao cũng không chạy được.
Tóm lại là sớm muộn cũng sẽ đoàn tụ.
Hiện tại điều quan trọng nhất là yên tâm chờ lâm bồn, đến lúc đó vào kinh cho hắn ta một kinh hỉ.
Mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện thì đột nhiên truyền đến cô em chồng Thẩm Trữ từ cửa sân: “Nương, nương mau ra đây, đại ca có thư.”
Thẩm bà tử nghe xong thì vội ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy trong tay nữ nhi có một bức thư.
Bà ta không khỏi mừng rỡ, cười nói: “Thảo nào sáng sớm đã nghe Hỉ Thước gọi, quả thật là có chuyện vui.”
Tiện tay để chiếc giày trong tay xuống giường một cái, Thẩm bà tử quay đầu phân phó Tô Ngọc Mỹ: “Bụng con lớn nên chớ lộn xộn, ta đi xem.”
Đại tôn tử sắp ra đời mà nhi tử cũng gửi thư về.
Song hỉ lâm môn, bà ta cũng không muốn có chuyện phiền lòng nào vào những lúc như thế này.
Kích động xuống giường, Thẩm bà tử đưa tay vén màn.
Tô Ngọc Mỹ vốn đang ngồi yên đột nhiên nhíu mày lại, bụng truyền đến từng cơn đau khiến nàng không thể ngồi yên, một tay chống xuống bên cạnh giường, bả vai nửa dựa vào.
“Nương.”
Trước khi Thẩm bà tử đi ra, Tô Ngọc Mỹ khó khăn mở miệng gọi.
Thẩm bà tử kinh ngạc nhảy một cái, chân trái mới bước ra đột nhiên thu lại.
“Ngọc Mỹ, có phải là sắp sinh rồi không”