Cực Hạn Trầm Mê

Chương 13: Em sẽ có được hai mươi chín người tình

Tùng Liệt dùng ngón tay nghiền tắt điếu thuốc đang cháy, cúi người nhìn sang màn hình của Thương Hành để xem nửa đêm như thế này anh còn gửi tin nhắn gì.

Đôi mắt sâu thẳm hơi hạ xuống, anh khẽ cười nhạt: "Không ngờ cậu cũng biết dùng chiêu này, tự nhiên thành thạo khổ nhục kế mà chẳng cần học."

Biết rõ cô gái nhỏ kia đã ngủ từ lâu, khi sáng dậy phát hiện ra tin nhắn này, đã vài giờ trôi qua. Theo tâm lý của các cô gái, việc để người khác đợi cả đêm chắc chắn sẽ khiến họ cảm thấy áy náy trước tiên.

Mang theo sự áy náy mà gặp nhau thì dù có hiểu lầm lớn đến đâu cũng dễ dàng giải quyết.

Hiệu quả của cách này không khác gì kiểu "đầu giường cãi nhau, cuối giường hoà.”

Thật không ngờ Thương Yến Thanh cũng có bản lĩnh này.

Tùng Liệt giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Thương Hành một cách chân thành, muốn học hỏi chút kinh nghiệm.

Nhưng Thương Hành đã cầm điện thoại mở cửa ghế phụ, dáng người cao ráo nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Tùng Liệt hạ giọng hỏi: "Cậu đi thật đấy à?"

Thương Hành đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy, tư thế ung dung, lịch lãm, hoàn toàn không có chút dấu hiệu mệt mỏi nào dù đã thức suốt ngày đêm.

Đúng sáu giờ sáng.

Đã quen với khung giờ này, Ôn Dụ Thiên mở mắt đúng giờ, theo phản xạ tìm kiếm điện thoại, khuôn mặt trắng lạnh sau giấc ngủ nay trở nên hồng hào hơn, hàng mi khẽ run rẩy mơ màng.

Ngón tay nhẹ nhàng mở điện thoại, cô mới sực nhớ ra rằng mình đã chặn người nào đó rồi.

Cuối cùng cũng không còn bị đánh thức mỗi sáng đúng sáu giờ bởi những tin nhắn "sớm trưa chiều tối".

Liếc nhìn màn hình điện thoại, cô định đặt xuống ngủ tiếp nhưng ánh mắt đột nhiên dừng lại, bị dòng tin nhắn từ một số lạ làm cho tỉnh táo ngay lập tức.

Ôn Dụ Thiên ngồi bật dậy trên giường, gương mặt nhỏ nhắn bối rối. Thương Hành đã đến đây? Chẳng phải hai người đã nói rõ ràng sẽ đường ai nấy đi sao, hơn nữa anh còn lừa cô nữa.

Quan trọng hơn là, anh – một ngôi sao lớn – sao cứ hay đến những nơi đông người như khu đại học này chứ?

Nếu bị chụp lại thì sao đây.

Nhìn thời gian tin nhắn, Ôn Dụ Thiên thầm nghĩ, đã gửi từ hai giờ sáng, có lẽ giờ này anh đã rời đi rồi chứ?

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Ôn Dụ Thiên lóe lên hàng ngàn suy nghĩ.

Tất cả đều liên quan đến Thương Hành.

Trong phòng trọ, ngoài tiếng thở nhẹ của cô, không còn bất kỳ âm thanh nào khác. Sáu giờ sáng là thời khắc yên tĩnh nhất trong khuôn viên trường đại học.

Ôn Dụ Thiên nhẹ nhàng bước xuống giường, đôi chân trắng nhỏ xinh không mang dép, tiện tay quấn chiếc khăn choàng trên ghế rồi chạy ra ban công.

Qua cửa sổ, Ôn Dụ Thiên nhìn quanh, lúc này khuôn viên trường im ắng lạ thường, trên con đường sạch sẽ chẳng có mấy sinh viên.

Nhưng dưới gốc cây ngô đồng cao lớn cách đó không xa, có một người đàn ông mặc đồ đen, mặt che kín mít, thân hình nổi bật.

Tim Ôn Dụ Thiên như ngừng đập.

Không biết qua bao lâu, nhịp tim mới dần trở lại bình thường.

Cô ngạc nhiên nhìn xuống, đôi môi đỏ khẽ mở, không thể tin rằng anh thực sự đã chờ suốt cả đêm.

Ôn Dụ Thiên thấy đầu óc hơi lẫn lộn, không hiểu tại sao một ngôi sao lớn như anh lại không ngủ mà đứng dưới ký túc xá của cô suốt bốn tiếng đồng hồ.

Đôi mắt tràn ngập sự mơ hồ, cô ngồi xuống ghế, bàn tay trắng mịn nắm chặt chiếc khăn choàng dày cộm trên người.

Không biết đã ngồi bao lâu, Ôn Dụ Thiên nghe thấy tiếng nói chuyện trên đường ngày càng nhiều.

Trong lòng chợt lo lắng, nếu anh bị phát hiện thì phải làm sao?

Ôn Dụ Thiên ngồi không yên.

Tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng hỗn loạn, Ôn Dụ Thiên đột ngột đứng dậy khỏi ghế.

Tại sao không gặp chứ, người không thể gặp đâu phải là cô, vì một triệu kia, cũng phải đi gặp!

Nửa giờ sau.

Ôn Dụ Thiên xuất hiện trước mặt Thương Hành với khuôn mặt trắng bệch, không biểu cảm. Thấy anh định tháo khẩu trang, cô lạnh lùng nói: "Anh không biết mình không nên gặp người khac sao, đi theo tôi."

Thương Hành ngừng lại, đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang đen khẽ nhếch lên bất lực, ánh mắt rơi trên khuôn mặt sạch sẽ, trắng mịn của cô. Trước đây, khuôn mặt ấy luôn mang theo nụ cười nhẹ, đôi môi đỏ mọng cũng tự nhiên tạo thành một đường cong.

Nhưng bây giờ, đôi môi nhỏ khép chặt thành một đường thẳng, thậm chí cô còn không thèm nhìn anh.

Thấy cô đi xa hai mét, Thương Hành lập tức sải bước dài theo kịp, giọng nói khàn khàn trầm ấm: "Em giận à?"

Ôn Dụ Thiên im lặng dẫn anh đến khu rừng nhỏ lần trước.

Trước khi anh mở miệng cô đã nắm chặt cổ tay anh, đẩy mạnh về phía thân cây, giữ chặt anh lại.

Cơ bắp trên lưng người đàn ông va vào thân cây, phát ra một tiếng "bịch".

Lá cây rơi rào rào.

Thương Hành cảm nhận được cổ tay mình đang bị một đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại siết chặt. Mặc dù cô đã dùng rất nhiều sức, nhưng đối với anh thì chẳng khác gì một chú mèo con đang cào nhẹ.

Chỉ cần cúi mắt xuống là có thể đối diện với đôi mắt đen láy của cô gái, lúc này đang rực cháy như ngọn lửa, càng làm cho gương mặt nhỏ nhắn, trắng ngần của cô thêm phần tinh xảo.

Cô tức giận nhìn anh, không hài lòng hỏi: "Anh đến đây để làm gì?"

"Để dỗ em." Thương Hành nhìn cô với vẻ mặt phồng má giận dỗi, rồi đứng thẳng người, bất ngờ giơ tay ra. Trên lòng bàn tay trắng sạch của anh nằm yên một viên kẹo sữa tròn trĩnh.

Viên kẹo nhỏ xinh trên ngón tay dài như ngọc của anh trông rất đáng yêu.

Ánh mắt Ôn Dụ Thiên dừng lại một giây, nhưng cô không dễ bị lừa như vậy. Lần trước cô đã bị anh lừa bằng cách này rồi, giờ sao có thể mắc bẫy nữa: "Anh nghĩ tôi là đồ ngốc sao?"

"Anh rõ ràng chỉ muốn lừa tôi."

Thương Hành nhíu mày suy nghĩ vài giây, rồi anh khép lại bàn tay đang trống không, thò vào túi áo hoodie, sau đó lại rút ra, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện thêm một viên kẹo nữa.

Giọng anh trầm ấm, lịch lãm: "Một viên không đủ, hai viên thì sao?"

Khi anh nói, anh hơi cúi người xuống, hơi thở ấm áp phảng phất.

Cơn gió thổi qua mang theo chút lạnh khiến Ôn Dụ Thiên theo bản năng buông tay anh ra, nhanh chóng lùi lại vài bước để giữ khoảng cách, ánh mắt vẫn lạnh lùng, đôi môi mím chặt, gương mặt trắng hồng lộ rõ vẻ không hài lòng.

"Anh nghĩ tôi là trẻ con sao? Vài viên kẹo là có thể dỗ dành được tôi?"

Anh đã lừa cô không chỉ vài viên kẹo này, một triệu của cô có thể mua biết bao nhiêu viên kẹo chứ.

Càng nghĩ, Ôn Dụ Thiên càng tức giận, cô nghiến răng: "Anh rốt cuộc muốn lừa tôi đến mức nào?"

Thấy cô liên tục lùi lại, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, gương mặt cô thể hiện rõ sự đề phòng như muốn cắt đứt mọi liên hệ với anh.

Thương Hành khẽ mím môi, không biểu lộ cảm xúc, tiến thêm một bước về phía cô, thuận tay tháo chiếc khẩu trang đen trên mặt.

Khuôn mặt thanh tú, điển trai của anh lộ ra.

Ôn Dụ Thiên ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy đường xương hàm của anh, cấu trúc xương hoàn hảo tuyệt mỹ, hướng lên trên là gương mặt điển trai như tạc tượng.

Khuôn mặt này được xem là đỉnh cao nhan sắc trong giới giải trí.

Trong một thoáng ngẩn ngơ, người đàn ông đã tiến lại gần, khoảng cách mang theo sự nguy hiểm đầy mập mờ.

Ôn Dụ Thiên theo bản năng muốn tránh ánh mắt của anh, nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm ấm, rõ ràng của anh vang lên:

"Bởi vì, anh thích em."

". . ."

Ôn Dụ Thiên nghĩ mình nghe nhầm, cô mở to mắt, đôi mắt trong trẻo, ướŧ áŧ tràn ngập sự mơ hồ và hoảng sợ.

Thích?

Nếu như trước đây, khi cô chưa biết Thương Hành chính là Yến Thanh, mà Yến Thanh nói thích cô, thì Ôn Dụ Thiên cũng không quá bất ngờ.

Dù sao thì lúc đó trong mắt cô, Yến Thanh chỉ là một diễn viên hạng mười tám cần tiền, chỉ vì tiền mà muốn cô tiếp tục bao nuôi anh.

Vấn đề là, bây giờ người đứng trước mặt cô chính là Thương Hành.

Thương Hành không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu phụ nữ.

Anh rốt cuộc đang muốn gì?

Ôn Dụ Thiên bất chợt đối diện với đôi mắt sâu thẳm không đáy của anh, cả hai nhìn nhau rất lâu, lâu đến mức cô quên cả chớp mắt, đôi mắt đã cay xè.

Cô nhẹ nhàng chớp mắt một cái, cố gắng ép bản thân không để bị nhan sắc của anh mê hoặc.

Người đàn ông này từ khi quen cô đã luôn thích thu hút người khác.

Không lạ khi nhiều cô gái ngây thơ lại đắm chìm vào anh.

Thực chất anh chỉ là một kẻ lừa đảo!

Cô gái không giỏi che giấu cảm xúc của mình, Thương Hành lặng lẽ nhìn cô vài giây, môi mỏng khẽ mở, không chút biểu cảm hỏi: "Lúc chúng ta mới gặp, em khăng khăng anh là người đã phẫu thuật thẩm mỹ."

"Em thử nghĩ kỹ lại xem, có phải vậy không?"

Ôn Dụ Thiên nghe giọng nói êm dịu, chậm rãi của anh, tâm trạng dần bình tĩnh lại.

Trong đầu cô bắt đầu hồi tưởng lại cảnh lần đầu họ gặp nhau. Lúc đó . . . dường như thật sự là cô đã tự mình nhận định trước.

Thương Hành nói từng chữ một: "Nếu anh muốn lừa em thì sao lại dùng gương mặt này để lừa chứ?"

Chỉ cần cô gái nhỏ này lên mạng xem video hoặc nhìn kỹ ảnh của anh, cô sẽ phát hiện ra hai người thực chất là một người.

Chỉ là anh không ngờ cô bé này thực sự không có chút hứng thú nào với làng giải trí, đến mức kéo dài đến giờ, để bản thân bị hiểu lầm rằng anh cố tình lừa gạt.

Ôn Dụ Thiên cảm thấy những gì anh nói không sai, nhưng việc cô bị lừa vẫn là sự thật. Rõ ràng có rất nhiều cơ hội để anh nói anh là Thương Hành, tại sao anh không nói.

"Thôi, dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không có liên hệ gì nữa, cứ thế này đi." Ôn Dụ Thiên dần bình tĩnh lại, cố tình bỏ qua lời tỏ tình của anh, đẩy anh ra rồi bước đi.

Ngay giây tiếp theo, cổ tay cô bị những ngón tay lạnh lẽo giữ chặt.

"Chúng ta sẽ còn liên hệ."

Giọng nói trầm ấm của anh mang theo sự quả quyết.

Ôn Dụ Thiên cau mày xinh đẹp, quay vai lại, cô vừa định nói rõ với Thương Hành thì điện thoại bỗng reo lên.

Ôn Dụ Thiên chỉ vào điện thoại: "Tôi phải nghe điện thoại đã."

Thương Hành thản nhiên buông tay, cánh tay dài duỗi ra: "Xin mời."

"Alo, mẹ ạ?"

"Thiên Bảo, đã định xong ngày cưới rồi, ngày mười lăm tháng sau, con chuẩn bị cho tốt."

"Từ hôm nay trở đi, nhất định phải đi dưỡng da mỗi hai ngày, không được lười biếng. Cả hai gia đình đều là những người có tiếng, còn có nhiều khách mời quan trọng, không được làm mất mặt."

Giọng của bà Tống vang lên bên tai.

Do khu rừng nhỏ rất yên tĩnh nên những lời của bà Tống, Thương Hành đứng bên cạnh cũng nghe thấy.

Ôn Dụ Thiên bất giác nhấn mạnh màn hình điện thoại, cô vô thức ngước mắt nhìn Thương Hành, nhưng lại chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của anh.

Cô mím đôi môi đỏ, không muốn nói thêm gì trước mặt anh: "Mẹ, con biết rồi, còn chuyện gì nữa thì hôm khác nói nhé."

Bà Tống vốn định nhắc đến chuyện con rể tương lai, nhưng thấy cô có vẻ bận rộn, liền nói: "Được rồi, đừng quên đấy."

"Con biết rồi ạ."

Đến khi cúp điện thoại, Ôn Dụ Thiên ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm, tĩnh lặng của anh, không biết đã nhìn bao lâu.

Cô mím môi, cố gắng trừng mắt nhìn lại: "Nhìn gì mà nhìn, bây giờ anh tin là tôi thực sự sắp kết hôn rồi chứ."

"Anh là ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí, đừng lãng phí thời gian với một sinh viên vô danh như tôi nữa."

"Anh có biết bao nhiêu người vợ, không thiếu tôi đâu."

Thấy cô gái nhỏ vì chuyện này mà cố tìm đủ mọi lý do để cắt đứt liên hệ với anh.

Ánh mắt Thương Hành tối lại, cô bé này đã rất để tâm đến việc bị anh lừa dối, nếu cô còn biết thêm chuyện anh giấu giếm về vị hôn phu . . . Với tính khí nóng nảy của cô bé này . . .

Chín mươi chín phần trăm là sẽ bỏ trốn khỏi đám cưới.

Sau khi cân nhắc, Thương Hành quyết định cứ theo kế hoạch ban đầu, đợi mọi chuyện ổn định, lúc đó dù cô có muốn chạy cũng không chạy được.

Thương Hành tiến lên vài bước, ngón tay dài bất ngờ đặt lên đôi vai mảnh mai của cô gái, anh nhìn cô một cách nghiêm túc: "Em kết hôn cũng không sao, anh sẵn sàng ở bên em mà không cần danh phận."

Trước đây, khi Ôn Dụ Thiên chưa biết danh tính của Thương Hành, điều này có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ cô đã biết anh là ai, vậy mà anh vẫn giữ suy nghĩ này.

Để một ngôi sao hàng đầu thế giới làm người thứ ba cho cô sao???

Ôn Dụ Thiên sợ rằng cô sẽ bị một tỷ fan của anh xé xác mất.

"Anh đừng đùa nữa . . ."

Khoảng cách quá gần, hương vị nam tính đặc trưng tỏa ra khiến cô không khỏi run rẩy.

Ôn Dụ Thiên cảm thấy đau đầu, cô dùng ngón tay mảnh mai đẩy mạnh cánh tay của anh, khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại đầy vẻ chống đối: "Anh là Thương Hành cơ mà."

Anh là Thương Hành, làm sao có thể có suy nghĩ lệch lạc như vậy được.

Thấy cô cố gắng chống cự, Thương Hành bất ngờ nắm chặt cổ tay cô, đẩy cô dựa vào thân cây, đôi môi mỏng khẽ mở, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ mảnh mai của cô gái.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói của anh mang theo sự mê hoặc vang lên bên tai:

"Anh có thể diễn được hai mươi chín loại nhân cách, cho dù em muốn kiểu người yêu nào, chỉ với một mình anh, anh cũng có thể làm thỏa mãn em."

"Em sẽ có được hai mươi chín người tình . . ."