Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 47

Chẳng biết Bách về giường từ lúc nào, tôi cũng chẳng biết mình thϊếp đi từ lúc nào, đến khi nghe tiếng chuông báo thức mới giật mình vùng dậy. Tỉnh M cách thành phố này một trăm cây, cả đoàn xuất phát từ 6h30, tối qua tôi đã nhắn Thành dậy từ sớm để 6h xuất phát từ biệt thự. Tắt báo thức rồi, người bên cạnh vẫn còn ngủ say, bất chợt tôi mỉm cười ngắm nhìn anh. Hình như đêm qua anh ngủ sâu giấc thì phải, tôi còn nghe được tiếng ngáy đều đều của anh. Công dụng của trà chưa gì đã thấy ngay rồi… Cảm giác buồn bã không còn nặng nề tâm trí, tôi đã thành công trấn an bản thân mình. Mong đợi quá nhiều thì sẽ buồn sẽ khổ, tốt hơn hết đừng tự hành hạ mình bằng những ảo tưởng.

Suy nghĩ vài giây, tôi khẽ gọi Bách:

– Anh Bách… dậy đi! Anh có đi cùng đoàn không? Nếu đi cùng thì dậy thôi!

Bách lơ mơ mở mắt, nheo nheo nhìn đồng hồ trong điện thoại. Tôi hỏi lại:

– Anh định đi gì? Có đi cùng đoàn không?

– Có.

Tôi hơi ngạc nhiên, cứ nghĩ Bách sẽ lái xe riêng nhưng vẫn gọi hỏi anh cho chắc, may lại gọi anh, gật đầu tôi nói:

– Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi, anh Thành sẽ đưa mình đi, tôi hẹn anh ấy từ tối qua rồi.

Bách lần chần mãi mới ra khỏi giường. Tôi trang điểm nhẹ với chút son hồng, tóc buộc đuôi gà, mặc áo phông đồng phục công ty cùng quần ngố bước ra, nhìn Bách còn ù lì trong chiếc áo phông xanh dương đồng phục cùng quần kaki xám, tôi cười hỏi anh:

– Trà kia như thuốc mê ấy anh nhỉ? Nhìn anh vẫn còn thèm ngủ lắm!

– Ừ… buồn ngủ rũ ra.

– Thế chốc lên xe lại ngủ tiếp.

Ngồi cạnh tôi sau ghế lái xe Thành Bách đã gà gật rồi, đến nơi Bách vào toilet rửa mặt thêm một lần cho tỉnh táo. Tôi mua cho mình và Bách cái bánh bao với hộp sữa đậu nành ăn lót dạ buổi sáng trong lúc chờ đợi mọi người tập hợp, không thiếu ánh mắt nhân viên trong tổng công ty nhìn về chúng tôi. Nhìn tôi với Bách thế này… cũng ra dáng một đôi vợ chồng đấy nhỉ?

– Anh Bách… Em tưởng anh đi xe riêng chứ lại đi ô tô cùng mọi người à, em không đi thế được đâu, lỡ say xe thì sao?

Thủy Tiên từ xa tiến lại đỏng đảnh dỗi hờn ngồi ngay bên cạnh Bách. Ăn cái bánh bao cũng không xong nữa, tôi bực mình hừ một tiếng, quay sang cô ta nói:

– Đã gọi là team building thì phải có tinh thần tập thể chứ, cô say xe thì thuê taxi mà đuổi theo đi!

Thủy Tiên không nói gì nữa, cô ta mở ba lô lấy ra một chiếc bánh mì pate đưa cho Bách nói:

– Anh ăn đi này, ăn có cái bánh bao no thế nào được? Bánh này em làm từ bánh đến pate chứ không phải mua như vợ anh đâu!

Tôi điên mất, mặt cô ta có thể dày đến thế sao? Còn Bách, anh mà nhận bánh của cô ta thì… tôi có bị anh trừng phạt cũng sẽ tung hê hết lên đấy! Mập mờ với nữ giới cũng có mức độ thôi chứ! Hết cô này đến cô khác!

– Cô ăn đi, tôi ăn bánh bao của vợ tôi no rồi!

Mặt Thủy Tiên tức đến đỏ lên, còn tôi, bất giác hai tai nóng rẫy, đây đó xung quanh còn có tiếng cười khúc khích. Bách đứng dậy không muốn ngồi cạnh Thủy Tiên thì phải, tôi quẳng lại cho cô ta một cái lừ mắt bước theo anh. Từ xa tôi thấy Khánh xuất hiện, vẫy tay với Khánh tôi nghe Bách giục:

– Lên xe luôn đi!

– Vâng…

Bách bước lên xe 03, anh vẫn nhớ những gì tối qua trao đổi với tôi. Anh ngồi lui vào ghế bên trong cạnh cửa sổ, chẳng cần nói tôi cũng ngồi bên cạnh anh. Một lát sau Thủy Tiên bước lên theo, cô ta bực bội ngồi sau tôi và Bách.

Đến giờ chiếc xe chuyển bánh, những tiếng nói cười vui nhộn trên xe vang lên. Không khí vui chơi nhộn nhịp cả xe, mọi người còn thi tìm lời bài hát, thi nối chữ các kiểu, có một người bên cạnh tôi gà gật vì tác dụng của mê dược tối qua, hơn nữa lại ngủ không đủ giấc. Haha… bố mẹ tôi mà nghe được tin này chắc vui lắm đây, xem ra anh hợp nó đấy!

Bộp!

Đầu Bách bất chợt ngả sang vai tôi. Ơ… ờ… việc này với một đôi vợ chồng thì hết sức bình thường, nhưng với tôi thì không bình thường chút nào. Hai má tôi nóng ran lên, suy nghĩ một hồi mới chấp nhận cho anh dựa vào vai tôi, trái tim cứ đập thình thịch liên hồi.

– Vợ chồng tổng giám đốc tình cảm thế!

Tôi ngường ngượng nhận hai chai nước suối từ chị Trâm, chị ấy nháy mắt với tôi một cái. Chuyến đi này phòng Công đoàn là ban tổ chức, trên xe 03 có phòng Văn thư, phòng Nhân sự, phòng Kế toán cùng người nhà. Tiếng trẻ con nhốn nháo vui tai, thế nào Bách vẫn ngủ được cũng tài. Còn tôi thì, hai mắt thao láo chẳng thể nào ngủ nổi. Người bên cạnh như thế này tôi ngủ làm sao được?

Thế quái nào khi nghe có người vui miệng thông báo “hết tiền”, mở mắt ra lại thành tôi tựa đầu lên vai Bách, chính xác như dựa vào lòng anh mà ngủ, hình như… còn chảy cả nước miếng. Ôi cha mẹ ơi, xấu hổ chết mất, tôi quệt cằm vùng khỏi người Bách, nóng mặt lí nhí:

– Tôi không cố ý đâu… tại xe êm với cả đêm qua ngủ ít quá…

Bách nhếch nhẹ khóe miệng, má lúm ẩn hiện nhìn vừa hấp dẫn lại vừa đểu giả, khẽ giục:

– Đến nơi rồi đấy, xuống thôi!