Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 10

Tôi tránh ánh mắt khinh bỉ của Lan, thẳng thắn từ chối thiện ý của ba chồng. Phạm Hoàng Bách bị ép buộc dễ chừng hắn còn hành hạ tôi nhiều trò hơn nữa chứ như mấy ngày qua đã là cái gì!

– Ơ hay… thế con định xin việc gì hả con dâu?

– À… chắc là con… kinh doanh mặt hàng khác thôi ba ạ! Con cũng có chút vốn… tính mở một quán cà phê sang chảnh một chút cho phù hợp với điều kiện nhà mình!

Tôi nói vậy cho qua chuyện thôi chứ thực ra tôi cũng đâu có nhiều tiền thế. Cái quán Choo Choo bé tẹo sang nhượng được có bảy mươi triệu, lấy đâu ra tiền mà đầu tư quán cà phê sang chảnh, mà nếu không đẹp long lanh thì lại cũng không được. Tiền thì không có mà lại phải sang chảnh, khó ghê gớm. Thôi để yên yên rồi tôi xin một công việc văn phòng nào đó vậy.

– Ừ, thế cũng được, có gì cần giúp cứ nói với ba, đừng ngại.

– Ba yên tâm, con là chồng mà không giúp vợ thì thôi, ba không cần phải lo.

Bách lạnh nhạt đáp, vẫn không quên gắp con tôm thứ hai vào bát tôi. Nhìn thế này có khi ai kia lại ghen đỏ cả mặt khi không được ông chồng bên cạnh chiều chuộng, tôi nhếch nhẹ khóe miệng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lan thách thức. Chỉ là, câu nói vừa rồi của Bách chặn đứng nguồn tiền mà anh ta nghĩ tôi sẽ xin ba anh ta. Tôi hừ nhạt, đanh mặt nhai con tôm anh ta vừa bỏ vào bát. Cảm giác ăn uống bớt ngon hẳn đi sau câu chuyện vừa rồi, tôi xin phép lên phòng sớm.

Nằm trên chiếc giường lớn lướt điện thoại tìm nơi tuyển người, tôi chỉ muốn từ mai có thể thoát ra khỏi bầu không khí này mà hít thở tự do, làm gì thì làm miễn là không gây ấn tượng tiêu cực cho người khác là được.

Cạch!

Khẽ nhíu mày, tôi quay đầu lại thấy Phạm Hoàng Bách. Lần đầu tiên anh ta vào phòng mà không trong trạng thái say xỉn, cũng không phải nửa đêm, dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ đầu tiên mà anh ta có vợ, có thể đó là nguyên nhân của ngoại lệ. Tôi ngồi tựa lưng vào thành giường sẵn sàng đối thoại với anh ta.

– Làm gì thì làm, đừng làm xấu mặt Kim Thành là được.

– Ai chẳng biết, chẳng phải bảo.

– Tiền cũng đừng có mơ.

– Tôi cần tiền thì đã chẳng ký vào cái tờ cam kết kia.

– Cô không ký mà được sao?

– Anh có tin những gì buổi tối trao đổi với ông Quang đó tôi có video không?

Phạm Hoàng Bách sững lại, anh ta kinh ngạc, nhất thời không nói được câu nào, mặt mũi đỏ lên nhìn về tôi. Tôi cười nhạt, dọa anh ta một chút cũng vui.

– Cô… đúng là con quỷ, hại tôi thê thảm đến thế này mà vẫn còn bày được trò!

Bách gắt lên, bực bội ngồi phịch xuống ghế. Tôi nhẩn nha đáp lại:

– Anh có bằng chứng gì mà nói tôi hại anh? Tôi nói gì anh cũng đâu có tin tôi. Còn tôi lại có bằng chứng anh ép buộc tôi vào cuộc hôn nhân này đấy!

Tôi đúng là có đoạn video đó, phòng khách nhà tôi có camera do em trai tôi lắp, nó nghịch ngợm thôi chứ chẳng có ý gì. Từ ngày vào cấp ba nó đã lắp đủ loại máy móc rô bốt radio loa đài tôi chẳng hiểu nổi, đam mê của nó tôi cũng không quan tâm, đến lúc này xem ra cũng có cái dọa anh ta.

– Hủy đoạn video đó đi, nếu không đừng có trách!

– Muốn tôi hủy cũng được, nhưng anh phải tin là chiều hôm đó tôi không hề hại anh. Ít nhất anh cũng phải cho tôi biết, tại sao anh cứ khăng khăng tin là tôi hại anh. Tôi chân yếu tay mềm thế này hại được anh sao?

Phạm Hoàng Bách có vẻ cảm thấy việc trao đổi này có lợi cho anh ta, thế nên anh ta gật gù.

– Được rồi, vậy cô giải thích cho tôi, tại sao hôm đó trong trà lại có thuốc mê?

– Trà của anh thì có liên quan gì đến tôi?

– Không phải cô là người đem đồ ăn trưa đến cho tôi sao? Trưa hôm đó tôi có hẹn với đối tác ở khách sạn Thanh Lan, quá trưa nên tôi nghỉ lại ở đó, nhờ Vinh gọi giúp một suất cơm trưa văn phòng cùng trà. Qua camera trích xuất lại của khách sạn tôi đã thấy cô cầm hộp trà cùng đồ ăn đem đến phòng cho tôi, khi đó tôi không có mặt vì đang ở trong phòng tắm, còn mở cửa sẵn cho cô vào để đó. Lúc ra vừa uống cốc trà xong, tỉnh lại đã thấy cứt chó rồi đấy! Tôi tìm thì không còn dấu tích gì nữa, vẫn là cô thủ tiêu vật chứng, tôi đã thấy hết trong video camera quay lại cô hiểu chưa?

Tôi há hốc miệng nhìn chăm chăm vào Bách. Anh ta… đã bị hai thằng mặc váy kia lừa quá sức tinh vi. Chuyện rõ rồi… tôi sẽ có thể chứng minh được mình trong sạch khi Bách chấp nhận giải thích tất cả cho tôi!