Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 6

Sáng… sáng rồi sao? Đêm dài như sông Trường Giang đã trôi qua rồi sao? Tôi không biết mình thϊếp đi từ lúc nào, cũng không biết lúc này là mấy giờ. Sáng nay tôi có buổi thi tuyển nhân sự ở Phượng Hoàng, có điều chẳng thể thoát khỏi đây thì còn thi thố gì nữa. Điều làm tôi lo lắng hơn cả là mẹ tôi…

Bụng tôi sôi lên ọc ạch, đã sang chiều mất rồi. Bọn chúng khốn kiếp thật, giấu tôi ở nơi không ai biết này, có lẽ bọn chúng không muốn tôi chết nên cũng sẽ thả tôi ra thôi, có điều tôi không biết là bao giờ nữa. Mẹ tôi lúc này chắc chắn cũng đang đói, phải làm thế nào đây? Hai cổ tay cổ chân tôi đã sưng phồng tứa máu từ đêm qua mà không thể thoát khỏi dây thừng, tôi cũng đã gào suốt sáng nay đến lạc cả giọng, tiếc là vẫn không có một ai đến cả. Dường như nơi này hoàn toàn biệt lập không một bóng người.

Cạch!

Cánh cửa gỗ bật mở, là bọn chúng!

Tôi lập tức gào lên:

– Thả tao ra! Chúng mày có biết chỉ cần bắt nhốt tao thế này là tao có thể kiện chúng mày không?

– Kiện ư? Bằng chứng đâu cô em? Bà Diệu đã ra lệnh thả cho mày đi, đương nhiên kèm theo yêu cầu mày hãy tránh xa thằng Dương ra, cút khỏi căn hộ của nó ngay hôm nay, nếu không cái mặt xinh xẻo này sẽ chẳng còn đâu!

– Tao và anh ta vốn không liên quan, có nói gì cũng là vô ích. Cứ bảo bà Diệu như thế đi!

– Hahaha, thế thì được. Nhớ cút khỏi căn hộ nhà nó ngay hôm nay nữa đấy nhé!

– Được, thả tao ra!

Tôi chẳng trúng tuyển vào Phượng Hoàng, đằng nào cũng phải rời khỏi đó, thế thì hứa với bà ta hay không cũng chẳng quan trọng. Tôi khẳng định như vậy để có thể sớm thoát khỏi nơi này, sớm trở về với mẹ tôi. Bà Diệu đã hiểu lầm một trăm phần trăm, việc tôi tránh xa Dương là điều đương nhiên mà bà ta không cần phải lo.

Bọn chúng gật gù tháo dây thừng. Tôi xoa xoa cổ tay cổ chân phồng lên bỏng rát, lếch thếch gượng dậy. Cứ tưởng bọn chúng để yên cho tôi rời khỏi đây, nào ngờ chúng xoa hai tay vào nhau, liếʍ mép đánh soạt thèm thuồng:

– Cô em, cái này bà Diệu không có nói, nhưng mà bọn anh bấn quá! Nhìn cô em ngon thế này mà không làm gì thì đúng là có lỗi với mấy thằng nhỏ quá!

Tôi lạnh toát cả người, trước mặt tôi có đến năm thằng đàn ông to cao lực lưỡng ở độ ba mươi bốn mươi. Sức tôi làm sao có thể chống nổi, chỉ biết lắc đầu lùi về sau, ngơ ngác sợ hãi nhìn bọn chúng như con thú nhỏ khϊếp đảm bất lực:

– Không… các người tha cho tôi đi! Làm vậy các người sẽ phải đi tù đó!

– Tù ư? Bọn anh sẽ quay lại video làm kỷ niệm nghe! Cô em nên im lặng sẽ tốt hơn đó!

– Không… tôi chẳng sợ gì hết… tôi sẽ kiện các người!

Tôi cứ vậy lùi dần về chân tường, trong tay chẳng có gì để làm vũ khí, chỉ biết gào lên trong bất lực khi những bàn tay dơ bẩn chạm vào cơ thể tôi.

– Buông tôi ra… các người buông tôi ra… huhuhu…

Ngay khi tôi nghĩ mình phải thất thân tại chốn này với lũ man rợ, bất ngờ trong không gian vang lên tiếng còi cảnh sát. Tôi như chết đuối với được cọc, lòng hi vọng vô cùng, chân tay vẫn không ngừng quẫy đạp đẩy bọn khốn kiếp xa khỏi người tôi.

Bọn chúng đang lạch xạch cởi thắt lưng, nghe tiếng còi cảnh sát liền gắt lên:

– Mẹ kiếp! Bọn cớm đến! Mất cả hứng!

– Tranh thủ nốt đi rồi chuồn!

– Không… có ai không… cứu tôi với!

– TẤT CẢ ĐỨNG YÊN!

Tiếng quát to vang lên. Tôi mở to mắt nhìn về phía cửa, như không tin vào mắt mình. Trong tận cùng tăm tối, ánh mặt trời đã chiếu rọi đến tôi.

Trần Nhật Dương!

Anh ta đến cứu tôi sao? Tôi có đang mơ không?

Dương đi cùng một nhóm người mặc âu phục đen, bọn họ lập tức bước đến chỗ tôi. Đám côn đồ khống chế tôi không mất thời gian giao tranh với nhóm người của Dương, bọn chúng lập tức đạp cánh cửa gỗ bị khóa ngay sau lưng tôi rồi tẩu thoát, nhóm người mặc âu phục đen nhanh chóng đuổi theo bọn chúng, để lại tôi run rẩy xộc xệch quần áo vội co kéo cơ thể, nước mắt cứ thế tuôn dài trong thảng thốt. Lần đầu tiên trong đời tôi sợ đến vậy… Hai hàm răng tôi cứ va vào nhau lập cập, run rẩy không thốt được lời nào.

Chiếc áo vest đen lập tức phủ lên người tôi, tôi ngơ ngác kéo áo vào người, ngẩng lên nhìn Dương, cảm giác anh ta tỏa ra thứ ánh sáng như mặt trời, hệt như cái tên anh ta vậy.

– Có bị thương ở đâu không?

Tôi lắc đầu, nghe câu hỏi quan tâm của Dương, tự nhiên nước mắt tủi thân tuôn rơi như suối. Anh ta xoa đầu tôi, khẽ cười:

– Tưởng cô sợ trượt không đến thi cơ đấy.

– Huhuhu… tôi sợ lắm… huhuhu…

Tôi nghe Dương trả lời điện thoại của ai đó, vẻ mặt cau có. Có lẽ nhóm người côn đồ kia đã tẩu thoát không thể tóm được. Dương ngắt máy, cất điện thoại vào túi quần, cúi xuống nhìn tôi lúc này vẫn còn thút thít.

– Không sao nữa rồi. Về thôi.

Dương kéo tôi lên, tôi líu ríu theo sau anh ta. Cơ thể hôi hám của tôi sau nửa ngày bị trói khiến tôi đỏ mặt, không dám đến gần anh ta, đành cách anh ta một đoạn. Lần đầu tiên tôi muốn gần anh ta đến thế, bởi lẽ gần anh ta tôi có cảm giác được an toàn. Chiếc áo vest của anh ta vẫn còn trên người tôi, áo thun của tôi đã rách nên tôi đành mặc áo của anh ta vậy. Mùi hương rất riêng trên áo anh ta chẳng hiểu sao khiến tôi cảm thấy dễ chịu…

Lần thứ hai bước lên xe Dương, tôi vẫn trong trạng thái hôi hám. Tôi ngại ngùng, lúng túng hỏi anh ta:

– Làm sao anh biết tôi ở đây thế?

– Cô còn nợ tôi, trốn thế nào được!

– Này… tôi hỏi nghiêm túc mà!

Dương không trả lời, tôi cũng đành chịu. Có lẽ anh ta xem trích xuất camera ở khu nhà rồi nhờ cảnh sát tìm kiếm tôi. Tôi cảm thấy nợ anh ta một lời cảm ơn, đành quay sang anh ta lí nhí:

– Cảm ơn anh, thực lòng cảm ơn anh.

– Ừm.

Dương không nói thêm lời nào, yên lặng lái xe. Tôi thắc mắc về tiếng còi cảnh sát liền hỏi:

– Cảnh sát đến sau à anh Dương?

– Ừ.

– …

– Cô biết ai gây ra chuyện này chứ?

Tôi khựng lại. Nếu tôi nói ra chủ mưu là ai, có khi nào anh ta sẽ ghê tởm cả gia đình ông Hân không? Mọi chuyện chỉ là chuyện riêng của tôi, cũng là hiểu lầm của bà Diệu. Bà ta hoàn toàn không muốn gϊếŧ hay hãm hại tôi, chuyện bọn chúng định làm càn không phải do bà ta. Suy cho cùng, tôi không nên kết oán thù thêm nữa. Đằng nào tôi chẳng xa cách Dương, cũng là hết mối nguy cho bà Diệu, vậy thì nói cho anh ta biết cũng chẳng để làm gì.

– Tôi… không biết.

Tôi cúi mặt trước lời nói dối. Dương không hỏi thêm làm tôi khẽ thở phào. Bọn côn đồ nhốt tôi ở một nhà kho bỏ hoang ở tận bãi sông, thảo nào mà chẳng có ai hay biết. Từ nơi đó về đến chung cư nơi tôi ở nhờ cũng phải đến ba mươi phút. Nếu không có anh ta, có lẽ…

Dương để tôi xuống xe trước chung cư rồi rời đi. Tôi mở cửa vào nhà, mẹ tôi đang nằm ôm bụng kêu đói ri rỉ. Tôi cuống cuồng nấu nướng cho bà ăn, thầm cảm thấy may mắn vì mẹ không sao cả.

Hai mẹ con ăn uống tắm rửa xong xuôi, tôi bắt đầu nghĩ đến việc rời khỏi căn hộ này. Dù bà Diệu có đe dọa tôi hay không thì việc tôi rời khỏi đây là lẽ đương nhiên. Căn hộ này nếu gọi là thiên đường thì hơi quá, thế nhưng với mẹ con tôi mà nói thì nơi đây chính xác là thiên đường. Có điều, tôi không có quyền ở lại đây nữa rồi. Việc anh ta cần tôi không thể đáp ứng được, kỳ thi tuyển đã kết thúc, vậy thì tôi có thể làm gì cho anh ta đây?

Tôi dọn dẹp lại đồ cho vào bao tải. Nhớ ra tôi không có số điện thoại của Dương, tôi đành xách trên tay áo vest của anh ta, bước đến công ty Phượng Hoàng để nói những gì cần thiết.

Chú bảo vệ vẫn tươi cười như lần trước, chú ấy để tôi lên tầng mười cũng là tầng cao nhất của tòa nhà. Tôi vốn nghĩ con Huệ sẽ gào rú căm hờn khi thấy tôi, nào ngờ bàn lễ tân trống trơn. Tôi không thể không thoải mái mà nhanh chóng bước đến gõ cửa phòng làm việc của Dương.

– Vào đi!

Dương đang làm việc. Ngẩng lên thấy tôi, thái độ anh ta không có gì khác, vẫn tập trung vào công việc như cũ. Tôi để áo vest của anh ta trên ghế sofa rồi bước lại anh ta.

– Anh Dương, tôi đã coi như trượt kỳ thi tuyển nhân sự rồi, thế nên, tôi sẽ rời khỏi căn hộ của anh từ hôm nay. Những gì nợ anh nhất định tôi sẽ hoàn trả lại!

– Cô định đi đâu?

Anh ta không nhìn tôi, tay vẫn gõ phím, có điều tôi cảm giác như anh ta muốn hỏi: “Cô còn nơi nào khác để đi sao?”