Kim Ngân Bên Thềm

Chương 12

Ngân quát lên, ném cả bộ quần áo phục vụ nam vào người tên đàn ông trước mặt rồi mở cửa, mặt mũi cô đỏ gay bước nhanh khỏi đó, mặc kệ tên đàn ông kia đứng như trời trồng, nheo nheo mắt nhìn cô gái trẻ lạ mặt, lòng cảm thấy có chút thú vị.

Thiếu gia Trịnh Tuấn Long này chưa từng bị con gái từ chối, đây là lần đầu tiên anh chủ động yêu cầu một nhân viên nhỏ bé chiều mình, thế mà cô ta nhìn anh như thể nhìn một kẻ biếи ŧɦái đáng ghê tởm. Từ trước đến giờ, lũ nhân viên lễ tân kia lúc nào cũng thèm khát có được anh, cô ta là kẻ đầu tiên dám ngang nhiên xem thường anh. Được rồi, cô ta cần phải biết anh là ai!

Nguyên nhân sáng sớm nay Long phải gọi người đem quần áo tới phòng? Suốt đêm qua quần nhau với một em chân dài nóng bỏng quen sau vài ly rượu tại quán bar, mặt mũi cô ta thế nào giờ Long cũng còn chẳng nhớ, có điều nỗi bực bội trong lòng Long vẫn chưa thể nguôi được. Tờ mờ sáng cô ta đã cuỗm toàn bộ số tiền trong ví, cả bộ đồ hàng hiệu cùng đồng hồ đắt giá của Long đi từ lúc nào, để lại Long mình trần như nhộng trong chăn, tỉnh dậy nhìn quanh rồi máu nóng phun trào. Long lập tức gọi điện cho trợ lý mà chẳng hiểu hắn trốn đi đâu không gọi được, đành phải gọi xuống lễ tân. Cứ nghĩ em Huệ hay em nào khác Long đã biết đem quần áo đến, ai ngờ lại là một gương mặt lạ lẫm xinh đẹp đến ngỡ ngàng, khiến Long vừa tò mò lại vừa cảm thấy có hứng thú.

Long bấm số em Lan quản lý hỏi:

– Lan à em, ban lễ tân có nhân viên mới à?

– Ô đại thiếu gia Trịnh Tuấn Long quan tâm đến em Ngân nhà em à?

– Sáng vừa bị nó quát cho vào mặt đây!

– Làm sao mà bị nó quát thế?

– …

Long đỏ bừng mặt mũi gắt lên:

– Phục vụ khách hàng không chu đáo! Trừ lương cô ta cho tôi!

– Ấy… anh Long bình tĩnh, chắc nó lại làm gì làm anh không hài lòng rồi đây, em thay mặt nó xin lỗi anh nhá! Nó là bạn em đấy!

Lan cười cười, đoán thầm chắc tên Long này lại trêu hoa ghẹo nguyệt đám lễ tân, nghĩ ai cũng như con Huệ con Hà. Con trai duy nhất của bà Thu Hoài – chủ nhân khách sạn năm sao này tiền tiêu chẳng hết, hắn lại còn đẹp trai như người mẫu, xưa nay con gái lăn xả vào hắn, chẳng phải làm gì cũng đuổi đi không hết gái, bọn lễ tân thì khỏi nói, chỉ suốt ngày điệu đà nịnh nọt mong hắn nhìn đến để một bước hóa phượng hoàng, ai ngờ cũng có cái ngày hắn bị cô bạn của Lan hất nước vào mặt.

– Bạn kiểu gì?

– Bạn cùng lớp cao đẳng với em. Mà nó có người yêu rồi, anh tha cho nó đi, nhá!

Người yêu thì đã sao, đại thiếu gia Trịnh Tuấn Long đây một khi đã thích thì sẵn sàng đập chậu cướp hoa. Long cau mặt ngắt máy, lòng thầm nghĩ kế hoạch cho cô gái không biết điều kia nếm mùi đàn ông hấp dẫn có tiền.

Bữa trưa đầu tiên ăn cùng mọi người ở khách sạn, Ngân có chút ngạc nhiên, thì ra khách sạn có chuẩn bị suất cơm cho từng nhân viên, các món ăn đơn giản ngon lành được bọc trong hộp nhựa. Đầu bếp khách sạn năm sao có khác, dù món ăn đơn giản như thịt gà rang gừng hay rau bắp cải xào đều ngon xuất sắc.

Ngân phải kiềm lòng mình để không gọi điện hỏi thăm về con, Ngân sợ có ai nghe được sẽ không hay, hơn nữa ở đó có camera giám sát, Ngân nhìn con qua camera, nước mắt lại chảy dài. Thằng bé vẫn khóc suốt, nhưng may mà hôm nay có cô bé nhỏ xíu xinh xắn ra chơi với nó, ngồi cạnh nó như an ủi khiến thằng bé có vẻ ngài ngại mà chỉ khóc i ỉ. Ngân mỉm cười, khẽ lau nước mắt rồi vội tắt điện thoại, đem khay cơm hết ra khu vực rửa bát.

– Á… mày ơi, sao hôm nay anh Long lại xuống cantin nhân viên ăn trưa thế này, mắt tao có nhìn nhầm không?

– Tao cũng đang nghi ngờ mắt tao có vấn đề đây, lần đầu tiên tao thấy đó!

– Qua chỗ anh Long ngồi ăn đi mày!

Các cô nhân viên trẻ xôn xao về sự xuất hiện của Trịnh Tuấn Long, họ cực kỳ ngạc nhiên khi đại công tử ăn chơi hào hoa nức tiếng trưa nay lại xuất hiện ở nơi này, chẳng mấy chốc chỗ ngồi quanh Long bỗng dưng chật kín.

Trịnh Tuấn Long vừa trệu trạo nhai suất cơm nhân viên, vừa đưa mắt nhìn về hướng cô gái trẻ dám chê anh. Cô ta ăn nhanh thật, ăn xong lại còn ngồi lặng nhìn điện thoại… rơi nước mắt? Có chuyện gì buồn chăng? Thấy cô ta bưng khay cơm đứng dậy, Long lập tức đẩy ghế làm cái ghế đổ chỏng gọng, mà kệ không cần quan tâm, Long cũng cầm khay cơm còn nguyên của mình, bước nhanh đến đối diện Ngân.

Ngân ngạc nhiên nhìn tên biếи ŧɦái ban sáng, ban nãy cô mải nghĩ ngợi chẳng để ý xung quanh, lúc này thấy hắn đứng chắn mình thì hơi chột dạ. Hắn là ai mà có thể vào đây ăn cơm nhân viên, hơn nữa hắn mặc đồ bình thường, áo sơ mi trắng quần vest đen, không phải đồ của nhân viên nam mà lúc sáng Ngân đưa? Ngân mặc kệ, tránh sang bên cạnh để đi tiếp. Long quay người đi song song với Ngân, nói nhỏ vào tai cô:

– Ban nãy sao khóc thế?

– Đó là chuyện của tôi.

– …

Ngân bước nhanh đặt khay cơm hết vào xe đẩy, thấy hắn cũng ném nguyên khay cơm đầy vào trong đó, lòng Ngân không khỏi tiếc lại thấy hắn quá lãng phí. Ngân nhíu mày, quay mặt bước ra cửa. Long đứng lại nhìn theo, cơn bực bội dường như vẫn không nguôi. Cô ta không hề để Long vào trong mắt, dù chỉ một cái liếc nhìn?

Đầu giờ chiều, Ngân đang lơ mơ ngồi ở bàn lễ tân, bỗng từ cửa có một người đàn ông là nhân viên giao hàng tiến đến, trên tay anh ta là một bó hồng nhung lớn vừa một vòng ôm, Ngân chưa kịp hỏi anh ta muốn gửi cho ai, bỗng nghe anh ta nói:

– Có người tặng cô Ngân lễ tân.

Ngân ngạc nhiên, chợt nghĩ đến tên đàn ông ban trưa. Có khi nào là hắn? Giang nhìn bó hoa đỏ thắm đẹp lung linh liền thốt lên:

– Ôi… hoa đẹp thế, chị Ngân vừa vào làm đã có fan hâm mộ rồi cơ à?

Ngân làm sao cười nổi, ai đó tặng hoa cô đều là điều không tốt chút nào, đặc biệt kẻ đó là hắn. Cô chỉ láng máng đoán hắn là nhân vật có quyền lực trong khách sạn này mà không rõ hắn là ai, liền mở tấm thiệp gắn trên bó hoa:

“Tặng em, hi vọng em không từ chối thành ý của tôi.” Ký tên: Trịnh Tuấn Long.

Ngân run run quay sang hỏi Giang:

– Trịnh Tuấn Long là ai ở khách sạn này em có biết không?

– Á… Trịnh Tuấn Long hả chị? Trời đất ơi, anh Long là con trai bà Hoài, chủ nhân khách sạn này đấy! Mẹ ơi, lão ấy giàu nứt đố đổ vách, gái chạy theo hàng đàn… chị lọt vào mắt xanh của lão ấy rồi à? Chúc mừng chị nhá!

Con trai chủ nhân khách sạn năm sao này sao? Ngân nghĩ mà thoáng rùng mình, thực lòng không thể ngờ hắn ta lại có thân thế như vậy, thảo nào hắn chẳng coi ai ra gì. Hắn tặng hoa cho Ngân, không lẽ… hắn muốn theo đuổi cô? Người như hắn chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, giờ tự dưng Ngân lại dính líu đến hắn, Ngân nghĩ mà vừa tức vừa lo lắng. Không biết hắn có để yên cho cô không nữa? Đúng là Long rất đẹp trai lại còn giàu có, nhưng hắn coi phụ nữ như là món đồ chơi hay nô ɭệ phục tùng, chỉ cần nhác qua là Ngân đã hiểu rồi. Nếu như Ngân chưa chồng, nhất định cô cũng tránh xa tuýp người này chứ không phải cô đã có chồng có con đàng hoàng. Cô không được phép lộ ra điều này, như vậy càng khiến cô khó xử hơn trước hắn.

Nhìn bó hoa một hồi, cơ thể Ngân hết nóng lại lạnh, mồ hôi lấm tấm ướt đầm lưng áo. Cô thở dài một hơi ngồi xuống, tiện tay ném bó hoa vào thùng rác gần đó.