Sắp Đặt Kết Hôn Hóa Thành Yêu

Chương 23

Lan Trinh tắm xong nhìn về bàn, người chồng mê việc của cô vẫn đang chăm chăm vào màn hình. Đêm qua Vũ Quyền lên giường sớm để được “yêu” vợ, thế nên hôm nay anh cảm thấy cần phải làm bù. Công ty mới hoạt động nhưng khách hàng tìm đến ngày một đông, anh còn chẳng có thời gian mà quảng bá. Nghe tiếng máy sấy Vũ Quyền dừng công việc, bước ra giường đỡ máy sấy tóc như thói quen anh vẫn làm. Lan Trinh đặc biệt thích tắm, cô tắm vài lần một ngày trong thời tiết này, thế nên tay nghề sấy tóc của Vũ Quyền cũng đã sớm trở thành chuyên gia từ lúc nào.

– Ai đó nhớ hôm nay là ngày gì không?

Vũ Quyền hỏi vu vơ bên tai, Lan Trinh ngẫm nghĩ. Hôm nay là cái ngày gì? Sinh nhật cả hai đều không phải, kết hôn thì… hai người kết hôn bao lâu rồi nhỉ? Lu bu quá cô cũng chẳng nhớ nữa! Mấy hôm nay xưởng đông khách làm cô bận túi bụi. Vụ việc ông Dũng bị đẩy ngã cũng đang chìm dần trong đầu óc, Lan Trinh tự an ủi có lẽ do bố cô bất cẩn.

– Chẳng lẽ… một tháng ngày cưới… haha…

Vũ Quyền lừ mắt cô vợ vô tâm.

– Có thế mà cũng quên. Ngày cưới của mình là ngày bao nhiêu có khi em cũng quên mất rồi nhở?

– Ngày bao nhiêu… haha… Hình như 28/5…

Được lắm! Vũ Quyền quyết định không thèm chấp vợ. Ai bảo cô gặp phải vụ rắn cắn đến suýt mất mạng, sau đó lại bao nhiêu việc, đầu óc hẳn là không còn được minh mẫn.

– Kỷ niệm một tháng ngày cưới. Chốc nữa đi đâu đó chứ?

– Đi đâu?

– Còn sớm, giờ mới bảy giờ. Đi không?

– Không vào bar nữa đâu nhá!

– Ai vào bar làm gì?

– Hihi… được, đi đâu có chồng cũng đi!

Cũng biết nịnh chồng rồi đấy! Vũ Quyền giãn cơ mặt, rút điện máy sấy, kéo eo vợ vào lòng. Anh với lấy cái điện thoại, thì thầm bên tai Lan Trinh:

– Đọc đây số tài khoản đi!

– Làm gì?

– Thì cứ đọc đi!

– Không nhớ!

Vũ Quyền cốc nhẹ vào đầu Lan Trinh. Chẳng nhớ cái gì hết, trong cái đầu nhỏ này liệu có bao nhiêu nơ ron thần kinh nghĩ đến anh chứ?

– Thế chốc copy gửi qua cho đây. Lương tháng.

Lan Trinh nhớ ra Vũ Quyền từng nói sẽ gửi lương cho cô, có điều giờ… anh làm gì còn lương nữa. Mới cưới hơn tuần, cũng vì cô mà anh nghỉ việc rồi, hẳn là tháng này không có lương. Nhớ đến bao việc anh cần dùng đến tiền, Lan Trinh quay lại mỉm cười:

– Thôi, bây giờ anh đâu còn lương tháng nữa, còn phải trả cho nhân viên rồi bao việc nữa. Với cả… em còn cầm khoản tiền mừng cưới của anh, gần hai trăm triệu đấy. Học phí cả khóa tại chức mất tầm năm mươi, vẫn còn nhiều lắm.

– Tiền đấy coi như để dành, sau này người ta cưới mình đi lại. Còn bây giờ, ai bảo em là anh không có lương. Vẫn có nhá! Có mạnh là khác!

Lan Trinh cong mắt cười. Cô không muốn quản lý tiền của chồng, đơn giản vì xuất phát điểm tài chính hai người khác nhau. Cả hai chưa có nhiều ràng buộc, còn đang ở nhà chồng, tiền ăn hàng tháng bố mẹ chồng vẫn gửi về, cả hai chẳng phải bỏ ra. Bố mẹ Lan Trinh cũng dư dả, thỉnh thoảng lại cho cô tiền. Về mặt tài chính cô cảm thấy trước giờ mình được “trời độ” nên lúc nào cũng thoải mái, lâu dần không đặt nặng vấn đề này. Chồng thích đưa thì đưa, không cũng chẳng quan trọng.

– Lương đấy để phát triển công ty hơn chứ, ai lại ăn hết!

– Lo gì? Không thiếu. Khoản nào đi khoản đấy.

– Thế đưa em bao nhiêu? – Lan Trinh cười cười nhìn chồng.

– Cho em làm thủ quỹ công ty luôn. Nhìn là sẽ biết hết.

– Kinh!

Lan Trinh phì cười.

– Không giữ quỹ đen à?

– Qũy đen đầy bồ nên không cần giữ.

Á à, còn thẳng thắn thế cơ?

– Qũy đen ở đâu thế?

– Ba mẹ vẫn cho hàng năm mà. Từ xưởng rượu.

Lan Trinh gật đầu hiểu chuyện. Khoản tiền đó là của riêng anh, cô đâu có quyền gì đòi hỏi. Thực ra, chẳng ai có quyền đòi hỏi gì ở ai, tiền bạc trong hôn nhân đều là sự tự nguyện.

– Để mua thứ to to tặng vợ. Có thích căn hộ chung cư không?

Lan Trinh long lanh mắt. Lại chẳng không? Tiền cô không thiếu ăn nhưng tiền mua thứ to to thì chắc chắn là không có. Cô không biết Vũ Quyền có “quỹ đen” to thế nên mới muốn anh tiết kiệm, giờ biết rồi, hai vợ chồng được ở riêng chắc chắn là chẳng còn gì tuyệt vời hơn.

– Ừ… Để xem, anh cũng đang cân nhắc mấy chỗ.

– Vâng… tìm nơi gần đây thôi anh ạ. Nhỏ chút cũng được, đỡ phải đi lại.

– Ừ. Mình hẹn nhau đi biển từ tháng trước, có nhớ không?

Vũ Quyền vẫn nhớ, còn nhớ cả niềm vui của Lan Trinh khi được đi chơi nữa.

– Vâng… mà tuần tới em bắt đầu vào học rồi… có khi lại chẳng đi được ý.

– Đi cuối tuần, nhanh không hết hè.

Còn gì vui hơn, Lan Trinh gật đầu tủm tỉm, hai vai so vào nhau nhìn đáng yêu hết sức. Vũ Quyền cụng trán vào trán vợ, đứng dậy cầm quần áo mà Lan Trinh đã để sẵn vào phòng tắm.

– Chờ anh tắm một lát rồi mình đi đâu đó hóng gió. Phải kỷ niệm chứ.

Tiếng nước xả vang lên, Lan Trinh vẫn còn lâng lâng trước hình ảnh một căn hộ nho nhỏ xinh xinh, thế giới riêng của hai vợ chồng.

Cốc cốc!

Lan Trinh nghe có tiếng gõ cửa, cô nhíu mày nghe ngóng. Nhà này có hai kẻ cô rất ghét, nếu là họ chưa chắc cô mở.

– Cô Trinh ơi, cho cháu hỏi một chút với!

Tiếng con bé Nhung con gái bác Thủy, Lan Trinh nghe ra thì bước lại cửa. Nhung đưa tấm bản đồ ra trước mặt Lan Trinh, nhỏ giọng hỏi:

– Cô xem hộ cháu với, trường Sư phạm nằm ở góc nào hả cô?

– Em định thi vào Sư phạm à Nhung? Mà em gọi chị thôi nhé, gọi cô chị ngại lắm. Chú Quyền em cứ gọi chú cho chị.

– Vâng… thế chị chỉ cho em với!

Con bé này chưa biết dùng điện thoại thông minh hay sao nhỉ? Lan Trinh hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ vào bản đồ cho Nhung.

– Đây em… từ nhà mình ra đó tầm năm cây. Cũng không tiện xe buýt cho lắm… Có ai đưa em đi thi chưa? Đi thi mà đi một mình là không ổn đâu!

– Em… chưa chị ạ. Em định bắt xe buýt thôi. Mất mấy tuyến hả chị?

– Ui… phải ba tuyến ý. Thế để chị đưa đi cho.

– Thế… có được không ạ? Em đi sớm lắm… sáu giờ ba mươi đã phải có mặt rồi.

– Được rồi, không phải ngại. Chị hay dậy sớm tập luyện, trời hè này ngại gì?

Lan Trinh tươi cười đáp. Con bé lạ nước lạ cái, cô không giúp nó thì cũng khổ thân nó, ở đây chẳng quen ai.

– Chị… chị tốt quá… em cảm ơn chị!

Đáy mắt Nhung có chút xúc động. Lan Trinh nhìn một vẻ duyên dáng ngây thơ của con bé, bất giác mỉm cười. Cô may mắn hơn cô bé này, ngày xưa đi thi đại học bố cô đưa đi, ân cần quan tâm ấm áp vô cùng.

– Con kia, mày làm cái gì mà xớ rớ lên đây thế?

Tiếng quát lanh lảnh vang lên từ phía sau, Thúy Vân mở cửa phòng Vũ Thành bước ra. Nhung sợ hãi liền gấp lại bản đồ, chạy vội xuống nhà. Thúy Vân lừ mắt với Lan Trinh, nhòm xuống cầu thang chửi với theo Nhung:

– Bé tí nứt mắt mà đã tính đi tìm đàn ông à? Quanh quẩn xó bếp đi không tao đuổi thẳng cổ!

– Cô vừa vừa phai phải thôi, chửi thế ai nghe được? Đừng có suy bụng ta ra bụng người!

Lan Trinh tức mình đanh giọng với Thúy Vân. Cô chẳng muốn to tiếng hay động chân tay với nó, có điều với cái ngữ nó không cho ăn đòn thì cô không chịu được.

– Bà thì hơn ai? Cũng vì tiền mà cưới người không yêu, chẳng khác gì con cave!

Chát!

Lan Trinh bước đến, một bạt tai giáng thẳng vào má Thúy Vân. Tay cô còn rát, nói gì đến cái mặt nó. Một bên má Thúy Vân đỏ lựng lên. So về sức khỏe Thúy Vân thua Lan Trinh. Vóc dáng Lan Trinh cao ráo hơn hẳn, cô lại thường xuyên tập luyện, dù cơ thể còn yếu sau nọc độc nhưng so với con nhỏ suốt ngày ăn lại nằm như Thúy Vân thì chắc chắn là hơn. Cảm giác đánh không lại, Thúy Vân ôm má quắc mắt nhìn Lan Trinh, chưa dám động thủ, một phần cũng vì sốc.

– Mày đừng tưởng tao thích yên mà là tao hiền!

– Bà… bà dám!

Thúy Vân lao vào túm tóc Lan Trinh, tay chân loạn xạ. Lan Trinh cũng xác định nó sẽ đánh trả, thế nên cần đánh nhau thì cô cũng chẳng sợ. Máu điên nổi lên, cô cũng túm tóc nó, tay cào vào mặt nó, chân thì đạp vào người nó.

– Á…!

Thúy Vân bị đánh đau hơn, cô ta gào lên. Vũ Quyền đang tắm dở cũng phải mặc vội quần xà lỏn bước ra, đúng lúc Vũ Thành đành bỏ dở ván bài online bước khỏi phòng.

– Cái gì thế?

Vũ Thành quát to. Anh ta bước nhanh đến tách hai cô gái, trong lúc Vũ Quyền ôm Lan Trinh về mình. Cuộc xô xát chấm dứt khi hai bên chưa có vấn đề gì nghiêm trọng ngoài vài vết cào trên người cùng tóc tai xõa xượi.

– Anh… con Trinh đánh em!

– Nó nói em là cave đấy, em không đánh nó em không phải là con người!

Lan Trinh ấm ức trình bày. Vũ Thành nghe thế, lập tức một vả vào mặt Thúy Vân, gầm lên:

– Cô dám láo toét với ai thế hả? Còn không biết thân biết phận!

– Anh…?

Thúy Vân sững sờ ôm má. Cô ta không ngờ người vừa ra tay là Vũ Thành. Là Vũ Thành chứ không phải là bất cứ ai! Mắt cô ta đỏ lòm, căm hờn cùng uất ức khiến cô ta run rẩy:

– Anh đánh tôi? Tôi theo anh về cái nhà này, đã một ngày được danh phận chưa? Tôi chịu mang tiếng theo anh đã không đòi hỏi, còn anh, anh bênh người nhà anh chứ không phải tôi! Anh coi tôi là người ngoài. Được! Coi như tôi dẫm phải bãi cứt chó!

Thúy Vân hừ một tiếng, dẫm mạnh chân về phòng. Chứng kiến cảnh đó, Lan Trinh thở hắt ra, chỉnh trang lại tóc tai, cơn giận vẫn còn ngùn ngụt. Vũ Quyền cũng tức phát điên, đanh giọng nói với Vũ Thành:

– Anh còn coi tôi là em thì cho nó biến khỏi cái nhà này hộ tôi!

Nói xong Vũ Quyền ôm Lan Trinh về phòng. Vũ Thành đanh mặt, hai tay thành quyền bừng bừng lửa giận mở toang cửa phòng, thấy Thúy Vân đang dọn đồ, anh ta giật tay cô ả lên. Thêm một cái tát làm Thúy Vân ngã lăn ra sàn nhà!

– Mày nói ai là bãi cứt chó hả con kia? Con cave là mày đấy!